cà phê muối và bánh mì ngọt

Chương 7: Cuộc Chiến Phong Cách Sống Và Bữa Tối Đầu Tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Việc dọn đồ vào biệt thự mới là một thảm họa logic đối với Thiên Ân và một ngày hội sáng tạo đối với Chi Mai. Thiên Ân đến với bốn chiếc vali tối giản, chỉ chứa những vật dụng cần thiết được phân loại theo nhãn mác và mã màu. Chi Mai đến với mười chiếc thùng carton chứa đầy sách, đồ trang trí hình thú, và một bộ sưu tập gốm sứ thủ công sặc sỡ.

“Tôi đã bố trí khu vực sinh hoạt cá nhân của chúng ta theo tỷ lệ 60/40, dựa trên nhu cầu tối ưu hóa không gian,” Thiên Ân thông báo, tay cầm máy đo laser quét sàn nhà. “Khu vực của tôi sẽ là 60%, vì tôi cần môi trường không nhiễu loạn để làm việc. Cô sẽ sử dụng 40% còn lại.”

Chi Mai đứng giữa phòng khách trống trải, chiếc đèn chùm hình bánh cupcake vẫn còn trong hộp. “Anh nói gì cơ? 60/40? Sự công bằng là 50/50. Anh đang dùng luật sư để đo đạc không gian sống à?”

“Không. Tôi đang dùng logic năng suất. Không gian của tôi cần tính tổ chức cao để tạo ra giá trị kinh tế cho dự án này,” Thiên Ân đáp, khuôn mặt lạnh lùng.

Chi Mai không tranh cãi nữa. Cô nhìn 60% không gian trống rỗng, sơn màu trắng tinh khôi của Thiên Ân, và 40% nhỏ bé của mình. Cô quyết định hành động phi logic nhất có thể.

Cô bắt đầu mở thùng. Chiếc ghế lười màu xanh ngọc được đặt ngay giữa lối đi chính của khu vực 60%. Chiếc giá sách kim loại của Thiên Ân, vốn được thiết kế để đặt song song với tường, đã bị Chi Mai chuyển thành góc 45 độ. Cuối cùng, cô treo một bức tranh trừu tượng đầy màu cam, hồng, và tím đối diện với khu vực làm việc tối giản của anh.

Khi Thiên Ân quay lại, anh gần như lên cơn đau tim nhẹ. “Cái ghế lười đó đang vi phạm luồng di chuyển! Bức tranh đó đang gây nhiễu thị giác! Cô đang cố tình phá hủy môi trường làm việc của tôi!”

Chi Mai nhún vai. “Không. Tôi đang tạo ra phản lực cảm xúc cần thiết. Sống trong sự tối giản quá mức sẽ khiến tâm hồn anh bị xơ cứng. Anh cần một chút màu sắc để nhắc nhở anh rằng cuộc sống không phải là một biểu đồ nến.”

Cuộc chiến phong cách sống bùng nổ mạnh nhất trong căn bếp.

Thiên Ân đã sắp xếp tủ lạnh với các hộp đựng thực phẩm được dán nhãn rõ ràng: “Protein Thể Thao,” “Rau Củ Hữu Cơ,” “Nước Khoáng Đã Lọc Chính Xác.”

Chi Mai mở tủ lạnh, thở dài. “Không có kem dâu tây, không có phô mai mốc, không có sô cô la. Đây là một cái… nhà tù dinh dưỡng!”

Cô đi chợ và quay lại với một đống nguyên liệu ngẫu nhiên: ba loại phô mai lạ, một chai rượu vang đỏ để nấu ăn, và một túi lớn kẹo dẻo hình thù quái dị. Cô cố tình nhét chúng vào các ngăn trống một cách lộn xộn, làm xô lệch các hộp đã được sắp xếp tỉ mỉ của Thiên Ân.

Tối hôm đó là bữa tối đầu tiên của họ. Thiên Ân quyết định nấu món gà luộc không da với rau hấp—một bữa ăn logic và dinh dưỡng. Chi Mai quyết định nấu món mì Ý sốt kem nấm cay, rắc thêm một lớp phô mai dày cộp.

“Cô có thể giải thích về lượng calo thừa trong món ăn đó không?” Thiên Ân hỏi, nhìn chằm chằm vào món mì béo ngậy của Chi Mai.

“Nó gọi là sự tận hưởng, Thiên Ân. Anh nên thử một chút. Nó sẽ giúp anh tìm thấy sự phi logic cần thiết.”

Anh lắc đầu. “Không cần thiết. Tôi tin vào dữ liệu khoa học.”

Nhưng khi Chi Mai đang nếm thử món của mình, cô vô tình hít phải ớt bột và bắt đầu ho sặc sụa. Nước mắt chảy ra, cô không thể ngừng ho. Thiên Ân, hoàn toàn không suy nghĩ, ngay lập tức tiến đến, rút ngắn khoảng cách xuống 0cm, đặt tay lên lưng cô và ấn cô xuống, ra lệnh cô uống nước.

“Uống đi! Khả năng tắc nghẽn đường thở là 80%!” anh gần như quát, nhưng sự lo lắng trong giọng anh là thật.

Chi Mai uống nước, cơn ho dịu lại. Cô ngước nhìn Thiên Ân. Bàn tay anh vẫn đặt trên lưng cô, ấm áp và mạnh mẽ. Ánh mắt anh không phải là ánh mắt của một CEO khó chịu, mà là của một người đang lo lắng.

“Anh… anh vừa vi phạm Điều 2,” Chi Mai thì thầm, giọng khàn đặc.

Thiên Ân rút tay lại ngay lập tức, mặt anh đỏ lựng một cách phi logic. “Đó là hành động phòng ngừa rủi ro y tế,” anh biện minh. “Hoàn toàn vì tính logic của việc duy trì sức khỏe cho đối tác Hợp đồng.”

Nhưng sau khi Chi Mai đã ổn, Thiên Ân nhìn món mì của cô. Anh nghĩ về Điều Khoản Bổ Sung 5 mới của mình. Quyền hành động phi logic, bao gồm việc chủ động phá vỡ khoảng cách 50cm…

Anh quyết định sử dụng quyền đó thêm một lần nữa. Anh lấy một chiếc nĩa, nhón một miếng mì Ý.

Chi Mai nhìn anh kinh ngạc. “Anh đang làm gì vậy?”

Thiên Ân nhai chậm rãi, mặt vẫn giữ vẻ nghiêm nghị. Vị kem béo, nấm thơm, và ớt cay tạo ra một sự kết hợp hỗn loạn nhưng bùng nổ trong miệng anh.

“Phân tích dữ liệu,” anh nói một cách chuyên nghiệp. “Tôi cần phải thu thập dữ liệu về vị ngọt mà cô thường nhắc đến. Món này… có độ phức tạp cao hơn dự kiến.”

Chi Mai bật cười khúc khích, lần đầu tiên cười thật lòng và thư giãn trước mặt anh. “Nó có logic không, thưa CEO?”

Thiên Ân lắc đầu. “Hoàn toàn phi logic. Nhưng… dữ liệu này có thể được chấp nhận. Đây là một sự hỗn loạn dễ chịu.”

Trong đêm đó, khi Chi Mai đã ngủ say trong căn phòng rực rỡ của mình, Thiên Ân ngồi một mình trong phòng làm việc tối giản. Anh mở file hợp đồng, nhìn vào Điều Khoản Bổ Sung 5. Anh biết, việc anh viện cớ “phòng ngừa rủi ro” hay “phân tích dữ liệu” chỉ là vỏ bọc.

Sự thật là, anh đã chấp nhận dùng tiền phạt để được gần gũi với cô, và việc ăn món mì “phi logic” của cô lại khiến anh cảm thấy thoải mái hơn bất kỳ bữa ăn “tối ưu hóa dinh dưỡng” nào. Thiên Ân đã bắt đầu nhận ra rằng, sự logic hoàn hảo của anh đang bị thách thức bởi vị ngọt hỗn loạn của Chi Mai, và anh không hề muốn chống lại nó. Sống chung đã làm mờ ranh giới của Hợp đồng giả, đưa họ vào một mối nguy hiểm cảm xúc thật sự.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×