cà phê muối và bánh mì ngọt

Chương 8: Cuộc Hẹn Công Tác Bất Đắc Dĩ và Chiếc Giường Chia Đôi


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm hôm sau, một email với tiêu đề “Thông báo khẩn cấp: Thử thách Thích nghi Môi trường Mới” được gửi đến hộp thư của Thiên Ân và Chi Mai. Nội dung là một thông báo từ Ban Quản lý Di chúc (do hai Bà nội/Bà Cố đại diện) yêu cầu họ tham dự một hội nghị kinh doanh ẩm thực cao cấp tại một khu nghỉ dưỡng ven biển. Quan trọng hơn, họ phải ở chung một Suite để thể hiện sự gắn bó và tiện cho việc “bàn bạc dự án.”

“Suite?” Chi Mai gần như nghẹn cà phê. “Không phải là hai phòng riêng à? Đây là sự vi phạm nghiêm trọng Điều 2. Tôi sẽ bị phạt đến trắng tay mất!”

Thiên Ân, mặt lạnh như băng, đã nhanh chóng xử lý thông tin. “Không. Đây là sự cần thiết chiến lược. Các Bà đang ép chúng ta vào tình thế không thể tránh khỏi. Hơn nữa, Điều Khoản Bổ Sung 5 cho phép tôi hành động phi logic để bảo vệ Hợp đồng. Hãy coi đây là một thử thách phân tích rủi ro trong không gian hạn chế.”

Khi họ đến khu nghỉ dưỡng, Thiên Ân ngay lập tức biến căn Suite sang trọng thành một bãi thử nghiệm.

Anh lấy ra chiếc thước dây laser và chiếc cuộn băng dính màu đỏ. Chiếc giường King-size lập tức bị anh chia đôi bằng một đường băng dính thẳng tắp, chạy từ đầu giường đến cuối giường.

“Đây là ‘Ranh Giới 50/50 Tối Thiểu,’ Chi Mai,” Thiên Ân tuyên bố nghiêm túc. “Phần băng dính là khu vực trung lập. Bất cứ bộ phận cơ thể nào của cô vượt qua ranh giới này vào khu vực của tôi sẽ bị tính là một lần vi phạm Điều 2. Tôi sẽ lập một biểu đồ theo dõi chi tiết.”

Chi Mai ngơ ngác nhìn chiếc giường như bị xẻ đôi. “Thiên Ân, anh nghiêm túc đấy à? Đường băng dính này không khác gì Bức tường Berlin phiên bản tình yêu! Chúng ta đang đi công tác, không phải đang thử nghiệm vật lý.”

Cuộc chiến logic tiếp tục trong phòng tắm. Thiên Ân chia ngăn tủ thành hai khu vực, dán nhãn “Thuốc Đánh Răng Chính Xác” và “Bàn Chải Lông Mềm Tối Ưu.” Chi Mai quyết định đối phó bằng sự hỗn loạn hóa. Cô đặt một con vịt cao su màu vàng chanh ngay giữa bồn rửa mặt, và treo một chiếc khăn tắm in hình bánh mì ngọt ngay trên chiếc khăn trắng tối giản của anh.

“Con vịt này đang vi phạm tính thẩm mỹ tổng thể của không gian,” Thiên Ân cau mày.

“Nó là vật chủ cảm xúc,” Chi Mai đáp. “Nó giúp cân bằng sự nghiêm nghị của anh.”

Tối hôm đó, tại buổi thuyết trình, rủi ro đã xảy ra. Thiên Ân và Chi Mai đang trình bày về sự ra đời của dòng sản phẩm "Cà Phê Muối và Bánh Mì Ngọt Sô cô la Đắng" thì đột nhiên, màn hình trình chiếu bị lỗi. Các slide quan trọng bị thay thế bằng những hình ảnh nhạy cảm và một đoạn thông điệp bị mã hóa.

Chi Mai hít một hơi sâu. “Sự phá hoại công khai!”

Thiên Ân, dù bị sốc, vẫn giữ bình tĩnh. Anh lướt nhanh qua các hình ảnh. “Mã hóa tồi tệ. Rõ ràng là một cuộc tấn công được dàn dựng bởi Lâm Kha. Tập trung, Chi Mai! Chúng ta phải bảo vệ dự án.”

Anh rút máy tính xách tay của mình ra. “Tôi sẽ vô hiệu hóa mạng của hội trường. Cô, bằng khả năng phi logic của mình, hãy biến sự cố này thành lợi thế.”

Chi Mai hiểu ý. Khi Thiên Ân cắm cáp và bắt đầu gõ lệnh, cô bước lên phía trước, hoàn toàn không có bài thuyết trình. Cô mỉm cười với hàng trăm khách mời.

“Thưa quý vị,” cô nói, giọng tự tin. “Quý vị vừa chứng kiến một sự cố kỹ thuật hoàn toàn bất ngờ. Giống như tình yêu, nó hỗn loạn, nó đột ngột, và nó có thể thay đổi kế hoạch của bạn bất cứ lúc nào.”

Cô nhìn Thiên Ân, đang cau mày tập trung gõ mã. “Quý vị thấy đấy, đối tác của tôi, CEO Thiên Ân, là người của Logic và Nguyên tắc. Anh ấy sẽ ngay lập tức giải mã và sửa chữa sự hỗn loạn này. Còn tôi, tôi là người của Cảm xúc và Sáng tạo. Tôi sẽ dùng chính sự hỗn loạn này để chứng minh cho quý vị thấy: Sản phẩm của chúng tôi là sự kết hợp hoàn hảo của cả hai.”

Chi Mai lấy một chiếc bánh mì ngọt từ khay, và một lọ cà phê muối đậm đặc mà cô đã chuẩn bị. “Bình thường, đây là món ăn hoàn hảo. Nhưng khi cuộc sống tấn công bạn bằng sự phi logic—như lỗi màn hình này—bạn cần một phản ứng phi logic tương tự.”

Cô bóp một lớp cà phê muối đậm đặc, không phải lên bánh mì, mà lên một chiếc bánh quy socola đen khác mà cô vô tình mang theo. “Quý vị hãy thử tưởng tượng sự kết hợp này. Một sự kết hợp không có trong bất kỳ công thức nào, một sự ngẫu hứng tức thì: Vị đắng của sự thật, được làm dịu bằng vị ngọt của sự chấp nhận, và vị mặn của những giọt nước mắt. Đây chính là công thức mới của chúng tôi: Ngẫu Hứng Ngọt Ngào!”

Trong khi Chi Mai say sưa nói, Thiên Ân đã hoàn thành việc cô lập hệ thống và khôi phục màn hình. Anh nhìn cô, mắt anh mở to. Cô không chỉ cứu vãn tình hình, cô còn biến nó thành một màn trình diễn cảm xúc thành công rực rỡ. Toàn bộ hội trường vỗ tay tán thưởng ý tưởng “Ngẫu Hứng Ngọt Ngào.”

Sau buổi thuyết trình, họ trở về Suite, cả hai đều kiệt sức.

Thiên Ân, vẫn cầm chiếc thước dây trên tay, lặng lẽ bước vào phòng. Chi Mai ngồi phịch xuống mép giường, khu vực của cô.

“Chúng ta đã làm được,” Chi Mai nói khẽ. “Chúng ta đã đánh bại Lâm Kha, hoặc bất cứ ai đứng đằng sau chuyện này.”

Thiên Ân gật đầu. “Khả năng xử lý khủng hoảng của cô, mặc dù hoàn toàn dựa trên cảm xúc và sự ngẫu hứng, lại có hiệu suất cao hơn so với bất kỳ kịch bản quản lý rủi ro nào tôi từng thiết lập. Tôi đã phải ghi lại dữ liệu này.”

Anh đi đến giường, nhìn chằm chằm vào đường băng dính đỏ. Anh ngồi xuống phần giường của mình. Nhưng thay vì nhìn vào laptop, anh lại nhìn Chi Mai.

“Cô có bao giờ… cảm thấy mệt mỏi vì phải giả vờ không?” Thiên Ân hỏi, giọng anh trầm xuống, hoàn toàn không có vẻ gì là CEO.

Chi Mai nhìn anh. “Mệt mỏi, và… bị chia cắt. Tôi có cảm giác như mình đang sống trong hai thế giới. Một thế giới hỗn loạn, đầy màu sắc của tôi, và một thế giới logic, tối giản của anh, bị chia cắt bởi một đường băng dính vô lý.”

“Thế giới của tôi cũng đang trở nên hỗn loạn, Chi Mai,” Thiên Ân thừa nhận. “Việc phải tuân thủ logic khi cảm xúc đang vi phạm mọi quy tắc là một sự xung đột năng lượng tiêu tốn. Ví dụ,” anh chỉ vào chiếc gối ôm hình kem dâu tây trên sàn nhà. “Tôi thấy nó phi logic kinh khủng. Nhưng tôi không hề muốn vứt nó đi.”

Chi Mai cười nhẹ, một nụ cười mệt mỏi nhưng chân thật.

Đột nhiên, tiếng chuông báo cháy giả vang lên, cùng với tiếng la hét bên ngoài. Cả khu nghỉ dưỡng mất điện. Căn phòng chìm vào bóng tối hoàn toàn.

Trong khoảnh khắc hoảng loạn, Chi Mai, vốn sợ bóng tối, bật dậy theo bản năng và chạy về phía nguồn sáng duy nhất—là nơi Thiên Ân đã đặt chiếc điện thoại.

Cô vấp ngã. Thiên Ân, không cần đo đạc, không cần logic, theo phản xạ đưa tay ra đỡ.

Cả hai đổ sụp xuống, Chi Mai nằm gọn trong vòng tay anh. Khuôn mặt họ chỉ cách nhau vài centimet. Mùi cà phê và vani, sự đối lập hoàn hảo, hòa quyện trong bóng tối.

Thiên Ân không buông ra. Anh siết nhẹ vòng tay, dùng cơ thể mình che chở cho cô trong bóng tối.

“Thiên Ân…” Chi Mai thì thầm. Cô cảm nhận được nhịp tim đập nhanh và mạnh mẽ của anh.

“Điều Khoản Bổ Sung 5,” Thiên Ân thì thầm đáp lại. “Phòng ngừa rủi ro về mặt tinh thần trong môi trường tối. Hoàn toàn logic.”

Nhưng anh biết, đó không phải là logic. Đó là cơ hội. Đó là sự thật. Trong bóng tối, không có băng dính, không có thước dây, không có Hợp đồng. Chỉ có họ. Và đó là khoảnh khắc ngọt ngào và phi logic nhất từ trước đến nay.

Khi đèn được bật sáng lại, họ vội vàng buông nhau ra. Thiên Ân bước nhanh về phía chiếc bàn làm việc, mặt anh đỏ bừng.

Anh mở laptop, ghi lại dữ liệu: “Phân tích: Hợp tác phi logic trong khủng hoảng (Chương 8) đã tạo ra một thành công 100% trong kinh doanh. Cảm xúc: Tác dụng phụ của sự vi phạm 50cm trong bóng tối: Cần phải lặp lại thí nghiệm để có được dữ liệu chính xác hơn.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×