Ánh sáng ban mai xuyên qua tấm rèm mỏng của căn Suite, rọi thẳng vào chiếc giường King-size bị chia đôi bởi đường băng dính đỏ. Thiên Ân thức dậy trước, cảm thấy toàn thân đau nhức một cách phi logic vì phải cố giữ mình không vượt qua ranh giới suốt đêm. Chi Mai vẫn ngủ say, một chân cô vô tình đặt lên vạch đỏ, vi phạm Điều 2.
Thiên Ân nhìn chiếc chân thon thả của cô, rồi nhìn đồng hồ. Anh có thể ghi lại vi phạm, nhưng anh nhớ lại khoảnh khắc trong bóng tối, khi cô sợ hãi nép vào anh. Anh thở dài, nhẹ nhàng dùng ngón tay nhấc chiếc chăn lên, kéo chân cô trở lại lãnh thổ của cô.
“Thiên Ân, anh đang làm gì vậy?” Chi Mai giật mình tỉnh giấc.
“Sự điều chỉnh ranh giới. Cô đã vi phạm khu vực trung lập. Tôi đã quyết định không ghi lại vi phạm này vì nó là hậu quả của sự cố điện đêm qua,” Thiên Ân nói, giọng lạnh lùng nhưng hành động lại ấm áp đến khó hiểu. Anh lột bỏ đường băng dính đỏ một cách dứt khoát.
“Đường băng dính đã hoàn thành nhiệm vụ,” anh nói. “Nó đã cung cấp đủ dữ liệu về khả năng chịu đựng của chúng ta trong không gian hạn chế. Bây giờ, chúng ta sẽ chuyển sang giai đoạn hợp tác tiếp theo.”
“Giai đoạn hợp tác tiếp theo” chính là tin nhắn mới từ Bà Cố Liên. Nội dung vỏn vẹn: “Hôm nay, ta muốn ăn bữa sáng hoàn hảo. Tại biệt thự.”
Bữa sáng hoàn hảo. Một yêu cầu tưởng chừng đơn giản nhưng lại là một bài kiểm tra tâm lý vô cùng khó khăn.
“Bữa sáng hoàn hảo theo logic là gì?” Chi Mai lẩm bẩm khi họ quay về biệt thự.
Thiên Ân đã mở laptop. “Bữa sáng hoàn hảo phải thỏa mãn 7 tiêu chí: 1. Cân bằng dinh dưỡng (protein/carb 40/60). 2. Nhiệt độ tối ưu (55°C cho cà phê, 40°C cho bánh). 3. Thời gian chuẩn bị tối đa 20 phút. 4. Hương vị trung tính, dễ tiếp nhận. 5. Lượng calo chính xác cho người lớn tuổi. 6. Không có chất gây dị ứng. 7. Trình bày đối xứng.”
Chi Mai lắc đầu tuyệt vọng. “Bữa sáng hoàn hảo theo cảm xúc là gì? Là hương thơm của bơ tan chảy, là tiếng cười, là một chút ngẫu hứng khiến bà nhớ lại tuổi trẻ. Bà Cố Liên muốn vị ngọt của gia đình, không phải bảng tính Excel!”
Cuộc chiến trong bếp lại tiếp diễn. Thiên Ân đeo găng tay, dùng cân điện tử để đo 3.5 gram muối cho món trứng ốp la. Chi Mai dùng tay bóp bột bánh mì, thêm vào một chút chiết xuất hoa hồng để tạo ra hương thơm bất ngờ.
“Cô đang phá hủy sự ổn định hóa học của bột!” Thiên Ân căng thẳng.
“Anh đang phá hủy sự lãng mạn của ẩm thực!” Chi Mai đáp trả.
Đúng lúc đó, chuông cửa reo. Lâm Kha xuất hiện với một hộp quà lớn, vẻ mặt đầy quan tâm giả tạo.
“Ôi, Chi Mai! Tôi biết hai bạn đang bận rộn làm ‘bữa sáng tình yêu’ cho Bà Cố, nên tôi mang đến một ít bột cacao organic cao cấp, không đường, rất tốt cho sức khỏe người lớn tuổi. Cứ dùng thoải mái nhé!”
Thiên Ân nhìn hộp cacao. “Phi logic. Lâm Kha chưa bao giờ tử tế như vậy.”
Chi Mai, với trực giác nhạy bén, mở hộp. Bột cacao trông hoàn toàn bình thường. Nhưng khi cô vô tình làm đổ một chút lên bàn, mùi hương kỳ lạ lan tỏa—một mùi hương rất tinh tế của... bột ớt cay.
“Cô ta đã trộn bột cacao với một loại ớt bột không màu, không mùi, chỉ bộc phát vị cay khi gặp nhiệt độ cao,” Thiên Ân phân tích nhanh chóng. “Nếu chúng ta dùng nó cho bánh ngọt, Bà Cố sẽ bị sốc.”
“Thật kinh khủng!” Chi Mai nắm chặt tay. “Cô ta muốn biến vị ngọt thành vị đắng cay ngay trước mặt Bà.”
Lâm Kha, thấy kế hoạch bại lộ, vẫn giả vờ ngây thơ: “Sao thế? Có vấn đề gì với cacao của tôi sao?”
Thiên Ân tiến lên. “Cảm ơn cô, Lâm Kha. Nhưng chúng tôi tin vào nguyên liệu tươi và sự minh bạch. Sản phẩm của cô không đạt tiêu chuẩn của chúng tôi. Chúng tôi không cần hỗn loạn giả tạo.” Anh trả lại hộp cacao.
Với thời gian chỉ còn 10 phút, họ buộc phải hợp tác hoàn hảo.
“Nghe đây, Chi Mai,” Thiên Ân nói. “Tôi sẽ làm món trứng ốp la ‘Vị Muối Hoàn Hảo’ theo công thức của tôi. Cô hãy làm chiếc bánh mì ngọt của cô. Nhưng chúng ta sẽ kết hợp theo ý tưởng ‘Ngẫu Hứng Ngọt Ngào’ tối qua.”
Chi Mai gật đầu, hiểu ý. Thiên Ân nhanh chóng hoàn thành món trứng và cà phê, mọi thứ đều đúng nhiệt độ và định lượng. Chi Mai nướng chiếc bánh mì với hương hoa hồng.
Nhưng điều tạo nên sự khác biệt là Chi Mai đã lấy ra một chút cà phê muối đậm đặc mà cô dùng trong buổi thuyết trình. Cô dùng nó để vẽ một hình trái tim nhỏ lên bọt cà phê của Thiên Ân . Sau đó, cô dùng dao cắt chiếc bánh mì của mình thành hình một khối vuông tối giản, và đặt đúng theo vị trí đối xứng mà Thiên Ân yêu thích.
“Bánh mì của tôi, được đặt theo logic của anh,” Chi Mai mỉm cười. “Cà phê của anh, được điểm xuyết bằng cảm xúc của tôi.”
Khi Bà Cố Liên bước vào, bà không nhìn chiếc đĩa, bà nhìn hai người họ. Chi Mai và Thiên Ân đứng cạnh nhau, không hề chú ý đến khoảng cách 50cm, cùng mỉm cười một cách tự nhiên.
Bà Cố Liên nhấp một ngụm cà phê, rồi cắn một miếng bánh mì. Bà nhắm mắt lại.
“Món trứng của Thiên Ân… quá chính xác. Vị muối vừa đủ, không thừa, không thiếu. Vị cà phê thì ấm áp,” Bà Cố nhận xét. “Còn chiếc bánh mì này… Vị hoa hồng ngọt ngào, nhưng lại có cái vị cà phê muối đậm đà bên trên. Nó hỗn loạn, nhưng lại khiến người ta nhớ mãi.”
Bà Cố Liên đặt nĩa xuống. “Ta không hỏi các cháu có làm món ăn hoàn hảo hay không. Ta chỉ muốn xem, khi làm một công việc gia đình như thế này, các cháu có nhường nhịn và bổ sung cho nhau không.”
“Sự kết hợp của các cháu,” Bà Cố nói, nhìn Thiên Ân. “Chính là Bữa Sáng Hoàn Hảo mà ta muốn.”
Thiên Ân nhìn Chi Mai. Cô đã dùng vị ngọt của mình để làm mềm đi nguyên tắc của anh, và dùng nguyên tắc của anh để làm nổi bật sự ngẫu hứng của cô. Sự kết hợp này, không chỉ là kinh doanh, mà còn là cách sống.
Sau khi Bà Cố đi khỏi, Thiên Ân nhìn Chi Mai. “Hợp tác của chúng ta đã tạo ra kết quả 100% trong bài kiểm tra cá nhân. Cô đã cứu tôi khỏi một sự cố nguy hiểm hóa học do Lâm Kha gây ra.”
“Và anh đã dạy tôi cách làm bánh mì đúng nhiệt độ,” Chi Mai cười. Cô tiến lại gần, chủ động rút ngắn khoảng cách xuống 30cm, không phải để diễn kịch, mà vì cô muốn thế.
“Thiên Ân,” cô nói khẽ. “Anh đã tự mình lột băng dính ra khỏi giường. Anh đã tự ý giảm khoảng cách 50cm. Anh đang làm gì với bản thân mình vậy?”
Thiên Ân cảm thấy toàn bộ dữ liệu logic trong đầu anh sụp đổ. Anh không thể nói dối cô nữa.
“Tôi… tôi đang tiến hành một thí nghiệm mới,” anh thừa nhận, giọng anh trầm hẳn. “Thí nghiệm về sự phụ thuộc cảm xúc. Tôi cần dữ liệu về việc liệu sự vị ngọt của cô có thể tồn tại mà không cần đến nguyên tắc của tôi hay không. Và tất cả các chỉ số đều cho thấy… chúng ta cần nhau.”
Anh đưa tay ra, nhẹ nhàng đặt lên má cô, một hành động hoàn toàn vượt ra ngoài Điều 5. Đó là một sự vi phạm logic, một sự đầu hàng cảm xúc. Chi Mai nhắm mắt lại. Thí nghiệm của anh đã chính thức vượt ra khỏi Hợp đồng.