Quán cà phê trở nên yên tĩnh hơn khi Quân ngồi xuống chiếc bàn quen thuộc. Hà lặng lẽ nhìn anh từ phía quầy pha chế. Cô cảm nhận được sự tĩnh lặng trong cách anh ngồi, tay cầm chiếc cốc cà phê nhưng ánh mắt lại không nhìn vào đó. Thay vào đó, anh cứ mãi chăm chú vào màn hình laptop, như thể đang cố tìm kiếm điều gì đó mà bản thân không thể hiểu được.
Hà bận rộn với công việc của mình, nhưng đôi khi ánh mắt của cô vẫn không thể rời khỏi anh. Quân không phải là người dễ dàng để ý đến xung quanh, nhưng lần nào vào quán, anh cũng chọn góc ngồi này. Như thể nơi này là một nơi an toàn, là không gian riêng biệt giữa những xô bồ của cuộc sống bên ngoài.
Cô không thể không tự hỏi, tại sao một người như Quân lại chọn đến đây. Quán của cô không phải là nơi đông đúc, cũng không phải là nơi sang trọng. Tại sao anh lại yêu thích nơi này?
Trong khi Hà vẫn lặng lẽ chuẩn bị đồ uống cho khách hàng khác, Quân không hề thay đổi tư thế. Từ lâu, Hà đã quen với sự im lặng của anh, và điều đó làm cô cảm thấy vừa dễ chịu, vừa ngạc nhiên. Cô luôn cảm nhận được sự yên bình trong cách Quân xuất hiện. Anh không như những khách hàng khác, họ đều có những câu chuyện rôm rả, những cuộc trò chuyện náo nhiệt. Nhưng Quân thì không. Anh chỉ là một điểm sáng yên lặng trong không gian quán.
Mãi đến khi ánh sáng bắt đầu thay đổi, Hà mới nhận ra rằng mình đã để ý đến Quân lâu hơn mình nghĩ. Cô thở dài một hơi, cố gắng quay lại công việc của mình. Nhưng một phần nào đó trong lòng cô vẫn không thể quên được sự yên tĩnh của anh. Tại sao anh lại đến đây mỗi ngày? Liệu anh có thấy cô như cô cảm nhận về anh không?
Một tiếng chuông nhẹ vang lên khi cửa quán mở ra, kéo Hà ra khỏi suy nghĩ của mình. Cô quay lại và thấy một nhóm khách hàng mới bước vào, làm không gian quán trở nên nhộn nhịp hơn. Hà đưa tay chào đón họ, nhưng lòng cô vẫn bâng khuâng về Quân.
Quân chỉ ngẩng đầu lên khi có người mới bước vào quán. Anh không nhìn họ lâu, mà chỉ liếc mắt qua rồi lại tiếp tục chăm chú vào màn hình của mình. Hà không biết liệu anh có nhận ra những thay đổi xung quanh hay không, nhưng cô cũng không nói gì. Cô đã quen với việc không có những cuộc trò chuyện dài dòng.
Hà cảm thấy có gì đó kỳ lạ khi nghĩ về Quân. Cô không biết lý do tại sao nhưng mỗi khi nhìn vào đôi mắt anh, cô lại có một cảm giác không thể diễn tả. Là gì vậy nhỉ? Có phải là sự cô đơn mà cô cảm nhận được từ anh?
Để tìm câu trả lời, Hà lại phải đợi. Và cô không biết liệu câu trả lời ấy có đến vào một ngày nào đó, hay nó sẽ mãi là một câu hỏi lửng lơ trong tâm trí cô.
Ngày hôm đó, khi khách ra về và quán lại trở về với sự yên tĩnh, Hà bước lại gần Quân.
“Anh… có cần giúp gì không?” Hà hỏi, âm thanh của cô vang lên nhẹ nhàng, phá vỡ không khí im lặng giữa hai người.
Quân ngẩng đầu, đôi mắt anh thoáng chút ngạc nhiên nhưng rồi lại nhanh chóng chuyển sang sự bối rối.
“Cảm ơn, tôi ổn.” Anh đáp lại ngắn gọn.
Hà mỉm cười, nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm giác khó tả. Một phần trong cô muốn tiếp tục trò chuyện với anh, nhưng một phần lại không dám bước qua sự ngại ngùng đang tồn tại giữa họ. Và cô không biết liệu anh có bao giờ muốn bước qua khoảng cách ấy hay không.
Cô quay lại quầy pha chế, tiếp tục công việc của mình, nhưng tâm trí vẫn lơ đãng với câu hỏi ấy.