cà phê tình yêu

Chương 3: Những Câu Chuyện Chưa Nói


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Hà nhìn đồng hồ, nhận ra buổi sáng đã trôi qua nhanh chóng. Quán cà phê nhỏ của cô bắt đầu đón những vị khách mới, và không khí cũng trở nên nhộn nhịp hơn. Hà vẫn giữ thói quen làm việc một mình, nhưng hôm nay, cô không thể không để ý đến Quân, người khách quen đang ngồi trong góc nhỏ, yên lặng như mọi khi.

Cô quyết định không làm công việc quá bận rộn để có thể dạo quanh một chút, kiểm tra tình hình. Thỉnh thoảng, cô vẫn phải ra ngoài, nói chuyện với khách, và những lúc ấy, mắt cô luôn vô tình tìm thấy anh.

Hôm nay, Quân không như thường lệ chỉ cắm cúi vào máy tính. Anh đang ngồi, nhìn xa xăm ra cửa sổ, như thể suy nghĩ về điều gì đó rất xa vời. Hà đứng bên quầy, đưa tay lau nhẹ ly cà phê, cố gắng không để ý quá rõ đến anh, nhưng lại không thể cưỡng lại được.

Một vài phút sau, cô nhẹ nhàng bước lại gần chiếc bàn của Quân, cố gắng không làm anh cảm thấy khó xử.

"Anh có muốn thêm cà phê không?" Hà hỏi, không biết liệu câu hỏi này có vẻ quá đột ngột hay không.

Quân ngẩng đầu lên, và lần đầu tiên, ánh mắt anh giao nhau với ánh mắt của cô. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Hà nhận ra điều gì đó trong đôi mắt anh, có lẽ là sự lạc lõng hay nỗi buồn sâu thẳm nào đó mà cô không thể diễn tả. Nhưng cũng có chút gì đó nhẹ nhàng, như thể anh cảm thấy thoải mái khi ở đây, trong quán cà phê này.

“Cảm ơn, tôi vẫn ổn.” Quân đáp lại với nụ cười nhẹ, nhưng Hà nhận thấy sự mệt mỏi trong đó. Anh không nói gì thêm, nhưng trong giọng nói của anh có một điều gì đó không giống mọi lần.

Hà đứng yên một lúc, không biết phải nói gì thêm. Cô muốn hỏi anh về cuộc sống của anh, nhưng lại không dám. Mối quan hệ giữa họ vẫn chỉ là những lời nói vụn vặt, những cuộc trò chuyện lướt qua. Quân luôn tránh xa những câu hỏi sâu sắc, như thể anh không muốn mở lòng.

Vậy mà, hôm nay, có cái gì đó thôi thúc Hà tiếp tục. Cô không muốn rời đi khi chưa hiểu rõ hơn về Quân, người mà mỗi lần gặp gỡ lại để lại trong cô một cảm giác lạ lẫm, vừa gần gũi vừa xa vời.

“Anh là người hay đến đây, đúng không?” Hà nhẹ nhàng hỏi, hy vọng rằng câu hỏi đơn giản này sẽ không làm anh cảm thấy khó xử.

Quân ngước mắt nhìn cô lần nữa, rồi khẽ gật đầu. “Ừ, tôi thích không khí ở đây. Nó… yên bình.”

Hà mỉm cười, nhưng lại cảm thấy tim mình thắt lại. Cô tự hỏi liệu sự yên bình mà anh tìm kiếm có phải là cách anh đối phó với nỗi cô đơn trong cuộc sống hay không.

Câu hỏi đó cứ văng vẳng trong tâm trí cô. Liệu Quân có thật sự tìm thấy bình yên nơi đây, hay chỉ đơn giản là một nơi để anh trốn tránh những suy nghĩ, những cảm xúc mà anh không muốn đối diện?

Quân đặt ly cà phê xuống bàn và thu dọn chiếc laptop, chuẩn bị rời đi. Hà nhìn anh, không thể kìm được cảm giác muốn hỏi thêm nhiều điều nữa, nhưng lại không thể mở lời. Anh đứng dậy, dừng lại một lúc, rồi quay lại nhìn cô.

“Tôi sẽ quay lại ngày mai,” Quân nói đơn giản rồi bước ra khỏi quán mà không quay lại.

Hà đứng lặng im, nhìn theo bóng anh khuất dần ngoài cửa. Có lẽ, ngày mai, họ lại gặp nhau trong quán cà phê nhỏ này, nhưng liệu cô có thể tìm hiểu thêm về anh không? Liệu có thể có một ngày, anh sẽ cởi mở và chia sẻ những điều giấu kín trong lòng?

Những câu chuyện của Quân vẫn còn là một ẩn số, và Hà biết rằng, nếu muốn giải mã, cô sẽ phải kiên nhẫn. Nhưng liệu cô có đủ can đảm để khám phá những điều mà anh đang che giấu?


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.