cà phê tình yêu

Chương 4: Những Cuộc Trò Chuyện Lấp Lánh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, như mọi khi, quán cà phê của Hà lại mở cửa đón những vị khách đầu tiên. Cô đứng sau quầy, chuẩn bị cà phê cho khách hàng, tay thoăn thoắt và đầu óc không ngừng suy nghĩ về cuộc gặp gỡ hôm qua với Quân. Cô không thể không tự hỏi về anh, về những gì anh giấu kín, và tại sao mỗi lần anh xuất hiện, cô lại cảm thấy một sự thắc mắc không thể giải thích.

Khi khách ra vào, quán bắt đầu đông đúc hơn, và Hà mải mê trong công việc. Nhưng, dù có bận rộn đến đâu, cô vẫn không thể ngừng nghĩ về Quân. Liệu anh có quay lại hôm nay như anh đã nói không? Liệu hôm nay, anh sẽ có gì khác biệt?

Cảm giác bồn chồn và lo lắng cứ bám lấy cô trong suốt cả buổi sáng. Quân là một người rất đặc biệt đối với cô, mặc dù họ chưa có một cuộc trò chuyện thực sự. Anh chỉ là một khách hàng, nhưng mỗi lần anh đến quán, một phần trong cô lại cảm thấy một sự kết nối nào đó, dù nó rất mong manh.

Đúng như dự đoán, Quân xuất hiện vào giờ trưa. Anh bước vào quán, như thể đó là một thói quen không thể thiếu, đôi mắt vẫn mệt mỏi nhưng ánh nhìn lại đong đầy sự tìm kiếm. Hà nhìn thấy anh từ xa và tự hỏi liệu hôm nay anh có thể thay đổi không khí giữa họ hay không. Liệu hôm nay anh có thể nói gì đó khác biệt?

Quân đi về phía chiếc bàn quen thuộc và ngồi xuống. Hà vẫn tiếp tục công việc của mình, nhưng lần này, cô quyết tâm sẽ không để anh chỉ lặng lẽ ngồi đó mà không một lời nào. Cô chậm rãi bước về phía anh, lần đầu tiên trong một thời gian dài, cô không chỉ mỉm cười và đi ngay. Lần này, cô muốn bắt đầu một câu chuyện.

“Anh đã nghỉ ngơi chưa?” Hà hỏi, đôi mắt của cô nhìn vào Quân với một chút quan tâm, một cảm giác mà cô không thể giải thích.

Quân ngẩng đầu lên, đôi mắt anh hơi ngạc nhiên, nhưng rồi lại nhanh chóng khôi phục vẻ bình thản. Anh đáp lại, giọng anh nhẹ nhàng, có chút gì đó như muốn trốn tránh.

“Cũng ổn. Tôi chỉ cần một chút thời gian yên tĩnh thôi.”

Hà gật đầu. Cô đã quen với câu trả lời này từ anh rồi. Nhưng lần này, cô lại không muốn dừng lại ở đây. Một cảm giác kỳ lạ thôi thúc cô tiếp tục.

“Anh đến đây mỗi ngày, sao không thử làm gì khác ngoài công việc? Có thể tìm một sở thích mới hay một điều gì đó thú vị hơn.” Hà nói, nhưng giọng cô có chút e ngại, sợ rằng mình sẽ đi quá xa.

Quân nhướn mày, và một nụ cười nhỏ bất chợt xuất hiện trên môi anh. “Tôi không phải là người thích mạo hiểm, tôi chỉ… thích sự yên bình. Đây là nơi duy nhất tôi cảm thấy thoải mái.”

Hà im lặng trong giây lát, cảm nhận được sự sâu sắc trong lời nói của anh. Cô không biết tại sao, nhưng câu nói đó của Quân khiến cô thấy một cảm giác mơ hồ về một nỗi buồn gì đó chưa được nói ra. Có lẽ, anh không chỉ tìm kiếm sự yên bình trong không gian mà còn trong chính bản thân mình.

“Anh có thể chia sẻ một chút về những điều mình thích không?” Hà thử thách bản thân, hy vọng rằng anh sẽ mở lòng hơn một chút.

Quân im lặng một lúc lâu, như thể đang suy nghĩ kỹ về câu hỏi của cô. Cuối cùng, anh trả lời, giọng có chút trầm lặng nhưng cũng không thiếu sự nhẹ nhàng.

“Chắc là… tôi thích đọc sách. Nhưng không phải loại sách gì nổi bật. Chỉ là những cuốn sách giúp tôi quên đi một chút những điều không vui trong cuộc sống.”

Hà nhìn anh, đôi mắt cô sáng lên vì sự cởi mở bất ngờ này. Quân vẫn không nhìn cô trực tiếp, nhưng cô cảm nhận được sự thật thà trong những lời anh nói.

“Anh đọc sách gì vậy?” Hà hỏi, cố gắng tiếp tục câu chuyện.

Quân cười nhẹ, nhìn xuống bàn tay mình, như thể đang tìm cách trả lời một câu hỏi mà bản thân anh cũng không chắc chắn. “Chủ yếu là những cuốn sách về cuộc sống, về con người. Nhưng tôi không giỏi diễn đạt cảm xúc, có lẽ vì thế mà tôi thường chỉ ngồi im lặng.”

Một cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng Hà. Cô không biết vì sao, nhưng cô cảm thấy như mình vừa tìm thấy một phần nào đó trong Quân mà chưa bao giờ có cơ hội thấy. Một con người có chiều sâu, không chỉ là người khách qua đường.

“Cảm ơn anh đã chia sẻ.” Hà mỉm cười, cảm thấy vui vì ít nhất cô đã có thể làm quen với một phần của anh.

Quân gật đầu nhẹ, rồi lại cúi xuống, tiếp tục chăm chú vào chiếc laptop của mình. Nhưng lần này, Hà không cảm thấy khoảng cách giữa họ xa vời như trước nữa. Có lẽ, một mối quan hệ chỉ cần một chút thời gian để xây dựng, và hôm nay, cô đã thấy ánh sáng đầu tiên trong sự kết nối của họ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.