cà phê tình yêu

Chương 5: Những Ngày Chờ Đợi


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Cả tuần trôi qua, và quán cà phê vẫn như vậy, với không khí nhẹ nhàng và yên bình. Hà dành phần lớn thời gian để chăm sóc khách hàng và duy trì công việc của mình. Quán vẫn luôn đông khách vào buổi sáng, nhưng không có ai đặc biệt như Quân.

Mỗi ngày, cô lại mong đợi anh đến, không phải vì quán cà phê cần khách hàng, mà vì sự hiện diện của anh khiến cô cảm thấy như cuộc sống có một chút gì đó không thể lý giải. Quân vẫn là người đến và đi rất nhanh, nhưng Hà đã dần nhận ra rằng, cô bắt đầu nhìn anh theo một cách khác. Không còn chỉ là một khách hàng quen thuộc, anh như một phần không thể thiếu trong nhịp sống hàng ngày của cô.

Mỗi sáng, khi quán bắt đầu đông khách, Hà luôn ngó qua cửa sổ, hy vọng sẽ thấy anh. Những ngày này, cô cảm thấy như mình đang sống trong một trạng thái chờ đợi, hy vọng vào một cuộc trò chuyện khác biệt, hy vọng Quân sẽ chia sẻ nhiều hơn về bản thân.

Ngày hôm đó, Quân đến muộn hơn thường lệ. Cô nhìn thấy bóng anh qua cửa sổ khi anh bước vào, và cảm giác nhẹ nhõm dâng lên trong lòng. Quân vẫn như mọi lần, im lặng chọn chiếc bàn nhỏ ở góc quán. Nhưng hôm nay, Hà không muốn để sự im lặng kéo dài. Cô quyết định sẽ lại tiếp cận anh, dù cô không biết sẽ nói gì.

Cô bước tới gần bàn của Quân, nhẹ nhàng lên tiếng: "Anh muốn thử một món mới hôm nay không? Tôi vừa pha một loại cà phê mới, rất đặc biệt."

Quân ngẩng đầu lên, một chút bất ngờ trong ánh mắt. Nhưng rồi anh mỉm cười, và Hà cảm thấy mình có thể thở phào nhẹ nhõm. "Được thôi, tôi thử một tách."

Hà không kìm được cảm giác vui mừng khi thấy anh đáp lại. Cô đi pha cà phê, cảm nhận được chút nhộn nhịp trong lòng. Đã lâu rồi, cô không cảm thấy một niềm vui nhỏ bé như vậy. Lúc quay lại với tách cà phê mới, cô đặt nó trước mặt Quân, rồi nhìn anh với một ánh mắt đầy hy vọng.

"Anh có thích loại này không?" Hà hỏi, giọng cô nhẹ nhàng.

Quân nhấp một ngụm, rồi khẽ gật đầu. "Rất ngon. Cảm ơn cô."

Và rồi, một khoảng im lặng lại bao trùm giữa hai người, nhưng lần này, Hà không cảm thấy khó xử nữa. Cô đã quen với điều này. Tuy nhiên, sự khác biệt hôm nay là, trong ánh mắt của Quân, cô nhìn thấy một chút thay đổi. Không phải sự lạnh lùng như những lần trước, mà là sự chấp nhận, như thể anh không còn ngại ngùng khi đối diện với cô.

Hà quay lại quầy pha chế, nhưng trong lòng lại không ngừng suy nghĩ về những điều Quân vừa nói. Sự ngắn gọn của anh không phải là sự từ chối, mà là một cách anh lựa chọn thể hiện bản thân. Quân không phải là người dễ dàng mở lòng, nhưng cô cảm nhận được một sự thay đổi, dù nhỏ. Anh đang dần dần cho phép cô bước vào thế giới của anh.

Một tiếng chuông nhẹ vang lên khi cửa quán mở ra, và một nhóm khách mới bước vào. Hà quay lại với công việc của mình, nhưng trong lòng, cô vẫn không thể ngừng nghĩ về Quân. Anh là một người mà cô không thể đoán trước được, nhưng có một điều cô biết chắc: mỗi lần gặp anh, cô lại càng cảm thấy muốn hiểu thêm về anh.

Ngày hôm đó, khi quán dần vắng khách, Hà bước lại gần Quân. Anh vẫn ngồi ở đó, ánh mắt lơ đãng, như thể đang suy nghĩ về một điều gì đó sâu sắc.

“Anh không muốn chia sẻ một chút về mình sao?” Hà thử hỏi, cảm giác ngại ngùng trong lòng vẫn không tan biến.

Quân nhìn cô, đôi mắt anh lướt qua một vòng, như thể đang tìm một lời giải thích. Cuối cùng, anh thở dài và nói: “Có thể là tôi không biết phải nói gì. Cuộc sống của tôi rất đơn giản, và tôi không thích khiến mọi người phải lo lắng về tôi.”

Hà nghe vậy, lòng bất chợt cảm thấy một nỗi buồn nhẹ nhàng. Quân không phải là người không có điều gì để chia sẻ, mà có lẽ anh chỉ sợ rằng mình sẽ khiến người khác phải quan tâm quá nhiều, một điều mà anh không muốn.

“Cảm ơn anh đã chia sẻ.” Hà mỉm cười, cảm giác như mình đã một bước gần hơn với anh, dù chỉ là một chút.

Quân không nói gì thêm, nhưng anh lại đặt ly cà phê xuống bàn và đứng dậy. “Tôi sẽ đi đây. Cảm ơn vì hôm nay.”

Hà đứng lặng nhìn anh rời đi, lòng lại đầy những câu hỏi chưa có lời giải đáp. Cô không biết Quân đang giấu giếm những gì, nhưng có một điều cô chắc chắn: mỗi cuộc gặp gỡ với anh, mỗi lần anh xuất hiện, đều khiến trái tim cô thổn thức theo một cách mà cô không thể diễn tả bằng lời.

Ngày mai, liệu anh sẽ đến? Và nếu anh đến, liệu cô sẽ có thể làm gì để hiểu anh hơn? Những câu hỏi ấy lại một lần nữa chiếm lấy tâm trí Hà, trong khi cô vẫn đứng lặng lẽ, nhìn bóng Quân khuất dần ngoài cửa.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.