cà phê tình yêu

Chương 6: Những Điều Chưa Được Nói


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày hôm sau, Hà thức dậy sớm hơn thường lệ. Ánh sáng mùa thu xuyên qua cửa sổ, nhuộm vàng không gian yên tĩnh trong căn phòng nhỏ của cô. Quán cà phê của Hà vẫn sẽ mở cửa, và như mọi ngày, cô sẽ lại đứng sau quầy pha chế, chăm sóc những vị khách quen. Nhưng hôm nay, trong lòng cô lại có một cảm giác lạ lùng. Dù không nói ra, nhưng cô biết mình đang mong chờ điều gì đó — một cuộc gặp gỡ, một lời chia sẻ từ Quân, hoặc ít nhất là một thay đổi nhỏ trong mối quan hệ giữa họ.

Hà cố gắng tập trung vào công việc, nhưng tâm trí cô không thể ngừng nghĩ về Quân. Hôm qua, khi anh rời quán mà không nói gì thêm, cô cảm thấy một cảm giác hụt hẫng. Cô không biết liệu mình có đang đẩy anh đi quá xa hay không. Cô chỉ đơn giản là muốn hiểu anh hơn, muốn chia sẻ những suy nghĩ mà không cần phải giữ lại mọi thứ trong lòng.

Quán cà phê dần trở nên đông đúc, và Hà cũng phải quay lại công việc của mình. Những khách hàng mới đến, cô vẫn giữ nụ cười thân thiện như thường lệ. Nhưng trong mỗi hành động của cô, có một điều gì đó chưa trọn vẹn, như thể một phần trong cô vẫn luôn chờ đợi.

Khoảng ba giờ chiều, khi quán không còn đông khách nữa, Hà bất ngờ nhận ra có một bóng dáng quen thuộc đứng ở cửa. Là Quân. Anh vẫn như mọi lần, không nói một lời nào, chỉ bước vào quán và chọn chiếc bàn nhỏ ở góc. Nhưng hôm nay, Hà không chỉ đứng đợi anh. Cô quyết định sẽ bước đến gần, không phải để pha cà phê hay phục vụ anh, mà để hỏi một câu hỏi mà cô đã suy nghĩ suốt cả đêm qua.

Cô nhẹ nhàng bước về phía anh, cố gắng giữ bình tĩnh. Khi đến gần, cô không đợi anh nhìn lên mà trực tiếp nói: “Anh có thể chia sẻ với tôi một điều gì đó về bản thân không?”

Quân ngẩng đầu lên, ánh mắt anh thoáng ngạc nhiên rồi lập tức quay đi, như thể anh không biết phải bắt đầu từ đâu. Anh lặng lẽ nhìn vào cốc cà phê trước mặt, suy nghĩ một lúc lâu rồi mới lên tiếng: “Tôi không biết phải nói gì. Cuộc sống của tôi không có gì đặc biệt.”

Hà hơi bất ngờ trước câu trả lời của anh. Cô nhận ra, Quân vẫn luôn giữ một bức tường kiên cố xung quanh bản thân mình. Anh không muốn chia sẻ, không muốn để người khác nhìn thấy những vết thương trong lòng anh.

“Anh không phải nói tất cả, nhưng tôi muốn biết một điều gì đó về anh. Điều gì đó thật sự quan trọng đối với anh.” Hà kiên nhẫn nói.

Quân nhìn cô một lúc, rồi cuối cùng, anh thở dài. “Có thể... tôi chỉ là một người không muốn bị tổn thương thêm. Trước đây, tôi đã để lộ quá nhiều thứ, và rồi... mọi thứ đều không còn như trước nữa.”

Hà lặng im nghe, cảm nhận được sự tổn thương trong lời nói của anh. Quân không phải là người lạnh lùng, anh chỉ đơn giản là một người đã trải qua quá nhiều nỗi đau, đến mức không dám tin tưởng vào ai nữa.

“Anh không phải chịu đựng một mình.” Hà nhẹ nhàng nói, đôi mắt cô không rời khỏi anh. “Dù anh không muốn chia sẻ, nhưng ít nhất, anh không cần phải tự cô đơn.”

Quân ngước mắt lên, nhìn sâu vào mắt cô như thể đang tìm kiếm điều gì đó thật sự chân thành. Trong khoảnh khắc đó, Hà cảm thấy như khoảng cách giữa họ dần được thu hẹp lại. Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ nhấp một ngụm cà phê, rồi lại quay lại công việc của mình.

Cả hai ngồi im lặng một lúc lâu, không ai nói thêm lời nào. Cảm giác kỳ lạ bao trùm lấy không gian giữa họ. Dù không nói ra, nhưng Hà biết rằng hôm nay, họ đã chạm vào một điều gì đó rất nhỏ nhưng lại có ý nghĩa lớn lao. Có thể Quân không sẵn sàng chia sẻ tất cả, nhưng ít nhất anh đã mở lòng với cô một chút.

Khi ánh hoàng hôn bắt đầu phủ lên những chiếc lá ngoài cửa sổ, Quân đứng dậy. Anh không vội vàng, mà chậm rãi bước về phía cửa. Trước khi rời đi, anh quay lại nhìn Hà, và lần đầu tiên trong suốt thời gian dài, anh mỉm cười. Đó là một nụ cười nhẹ nhàng, không quá rõ ràng nhưng lại mang theo sự ấm áp.

“Cảm ơn.” Quân nói, rồi quay lưng bước ra khỏi quán.

Hà đứng lặng, nhìn theo bóng dáng anh khuất dần ngoài cửa. Một cảm giác nhẹ nhàng nhưng đầy hy vọng dâng lên trong lòng cô. Cô biết rằng mối quan hệ giữa họ vẫn còn nhiều điều chưa nói, nhưng hôm nay, ít nhất cô đã bước qua một bước. Và cô biết, nếu tiếp tục kiên nhẫn, một ngày nào đó, Quân sẽ mở lòng hơn.

Ngày mai, liệu họ có thể tiếp tục cuộc trò chuyện này không? Liệu rằng một lần nữa, cô có thể tìm thấy những điều sâu thẳm trong lòng Quân mà anh vẫn chưa thể chia sẻ?

Những câu hỏi này sẽ còn đọng lại trong Hà, và cô biết rằng câu trả lời sẽ không đến ngay lập tức. Nhưng một điều chắc chắn: cô đã bắt đầu bước vào thế giới của anh.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.