cà phê tình yêu

Chương 7: Khoảng Cách Lạ Lùng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Hà thức dậy với cảm giác bất an lạ lùng. Cô không biết phải làm gì khi hôm qua, cuộc gặp gỡ với Quân lại làm cô có thêm nhiều câu hỏi trong lòng. Mặc dù anh đã mỉm cười trước khi rời đi, nhưng Hà vẫn cảm thấy một khoảng cách không dễ dàng xóa bỏ. Cô muốn giúp anh, nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu. Dù sao thì, Quân không phải là người dễ dàng mở lòng. Cô tự hỏi liệu mình có nên tiếp tục chờ đợi, hay chỉ đơn giản để mối quan hệ giữa họ diễn ra một cách tự nhiên.

Quán cà phê hôm nay không đông khách như mọi ngày, và Hà lại đắm chìm trong suy nghĩ của mình. Mỗi lần nhìn qua cửa sổ, cô lại tưởng tượng ra hình ảnh của Quân đứng đó, ánh mắt trầm ngâm, như thể anh đang chìm trong thế giới riêng của mình. Cô muốn tiếp cận anh nhiều hơn, nhưng mỗi lần như vậy, lại có một cảm giác ngần ngại ùa đến, như thể có điều gì đó đang giữ anh lại.

Đúng vào lúc cô đang cảm thấy lạc lõng trong suy nghĩ, Quân bước vào. Hà nhìn thấy anh từ xa, và một cảm giác bồi hồi chạy dọc sống lưng cô. Quân vẫn vậy, điềm tĩnh và có chút im lặng, nhưng lần này, trong mắt anh có vẻ gì đó khác biệt. Có phải là sự mệt mỏi? Hay chỉ đơn giản là sự thay đổi trong cách anh nhìn nhận cuộc sống? Hà không biết, nhưng cô cảm thấy rằng hôm nay sẽ là một ngày khác biệt.

Khi Quân bước vào quán, anh nhìn quanh một vòng, rồi tiến về chiếc bàn quen thuộc. Hà không muốn đứng nhìn mãi từ xa, vì thế cô quyết định sẽ đi đến gần anh. Nhưng lần này, cô không muốn bắt đầu với câu hỏi thường lệ. Cô muốn nói điều gì đó khác biệt, một điều mà cô cảm thấy mình chưa thể chia sẻ trước đây.

Hà bước lại gần, không vội vàng, cũng không do dự. Cô dừng lại trước bàn của Quân và nhẹ nhàng lên tiếng: “Hôm qua, anh có vẻ mệt mỏi. Anh không sao chứ?”

Quân ngẩng đầu lên, đôi mắt anh vẫn đượm vẻ mệt mỏi nhưng không còn lạnh lùng như trước. Anh nhìn cô một lúc rồi khẽ thở dài, có lẽ không ngờ rằng cô lại quan tâm đến anh như vậy.

“Chỉ là một vài chuyện nhỏ. Nhưng cảm ơn cô đã để ý.” Quân đáp lại với một giọng nhẹ, nhưng có điều gì đó trong đó khiến Hà cảm thấy sự thật thà của anh. Không phải lời nói ngắn gọn đơn giản nữa, mà là một cách mở lòng nhẹ nhàng, dù vẫn đầy kiềm chế.

Hà mỉm cười, cô ngồi xuống đối diện anh, không phải với mục đích hỏi thêm về những vấn đề cá nhân của anh, mà chỉ đơn giản là để làm bạn, để tạo một không gian thoải mái cho cuộc trò chuyện.

“Anh có muốn chia sẻ một chút về những chuyện đã khiến anh mệt mỏi không?” Hà hỏi, giọng cô nhẹ nhàng, không có chút ép buộc nào.

Quân im lặng một lúc lâu, đôi mắt anh hơi xa xăm. Anh không nói gì, nhưng rồi từ từ thở ra một hơi dài, như thể đã quyết định sẽ nói. “Thực ra, cuộc sống của tôi không có gì đặc biệt, nhưng đôi khi, những điều nhỏ nhặt lại làm tôi cảm thấy quá tải. Có lẽ là tôi không giỏi đối diện với cảm xúc của mình, cứ mãi lẩn tránh mọi thứ.”

Hà cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của anh. Quân không phải là người dễ dàng mở lòng, nhưng hôm nay, anh lại chọn cách chia sẻ, dù chỉ một chút. Hà biết, đây là một bước tiến lớn, dù nó chỉ là những lời nói giản dị.

“Anh không cần phải đối diện với tất cả một mình. Đôi khi, chỉ cần có người lắng nghe thôi cũng đã là đủ.” Hà nhẹ nhàng nói, lòng cô tràn đầy sự cảm thông.

Quân nhìn cô, ánh mắt của anh không còn xa cách như trước. Anh khẽ gật đầu, đôi môi như muốn mỉm cười nhưng rồi lại giữ im lặng. “Cảm ơn. Thực sự cảm ơn cô.”

Khoảng khắc đó, Hà nhận ra rằng mối quan hệ của họ đã thay đổi. Dù chỉ là một chút thôi, nhưng sự kết nối giữa họ đã được xây dựng lên từ những cuộc trò chuyện đơn giản và sự thấu hiểu lẫn nhau. Có lẽ, Quân sẽ không bao giờ dễ dàng cởi mở hoàn toàn, nhưng ít nhất, cô biết anh đã bắt đầu tin tưởng vào cô.

Quán cà phê bắt đầu đông khách, và Hà quay lại công việc của mình. Nhưng hôm nay, cảm giác trong cô thật khác. Cô không còn cảm thấy sự lạc lõng, không còn cảm thấy như mình đang đứng bên ngoài thế giới của Quân. Cô cảm thấy như mình đã bắt đầu hiểu anh hơn, và hơn thế, cô biết rằng mối quan hệ giữa họ sẽ không chỉ dừng lại ở những cuộc gặp gỡ hàng ngày.

Khi quán vắng khách vào cuối ngày, Hà lại nhìn về phía chiếc bàn của Quân. Anh đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi, nhưng lần này, Hà cảm nhận được một sự thay đổi rõ rệt. Anh không còn vội vã như trước, mà có vẻ như đang tận hưởng khoảnh khắc này.

“Anh sẽ quay lại ngày mai chứ?” Hà hỏi, giọng cô đầy hy vọng.

Quân nhìn cô, đôi mắt anh sáng lên một chút. “Có lẽ. Nếu cô vẫn còn ở đây.” Anh mỉm cười nhẹ nhàng, rồi đứng dậy bước ra khỏi quán.

Hà nhìn theo bóng anh khuất dần ngoài cửa, lòng lại tràn đầy cảm giác ấm áp. Mặc dù vẫn còn những điều chưa được nói, nhưng cô biết rằng mỗi ngày trôi qua, họ đang tiến gần hơn đến nhau. Và cô, vẫn sẽ chờ đợi, không phải vì cô không muốn rời đi, mà vì cô cảm thấy rằng, đôi khi, những điều đáng giá nhất lại cần thời gian.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.