cà phê tình yêu

Chương 8: Những Tín Hiệu Nhỏ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng hôm nay, không khí trong quán cà phê của Hà vẫn quen thuộc như bao ngày. Cô vội vàng chuẩn bị cho quán mở cửa, tay làm việc nhanh nhẹn nhưng trong lòng lại có một cảm giác khác lạ. Dù không nói ra, cô vẫn mong đợi điều gì đó, mong đợi một cuộc gặp gỡ đặc biệt. Cảm giác đó không phải vì công việc, mà là vì Quân. Anh đã trở thành một phần trong những suy nghĩ của cô, dù chỉ là một chút, nhưng lại mang đến một sự khác biệt trong cuộc sống bình dị của cô.

Mỗi ngày, quán cà phê nhỏ của Hà là nơi cô tìm thấy sự bình yên giữa nhịp sống hối hả của thành phố. Nhưng kể từ khi Quân xuất hiện, sự bình yên đó không còn đơn giản như trước. Những ngày trôi qua, cô cảm nhận được những tín hiệu nhỏ từ anh, những sự thay đổi từ những cuộc trò chuyện ngắn ngủi. Dù rằng Quân vẫn giữ khoảng cách, vẫn không nói nhiều về cuộc sống của mình, nhưng Hà có thể cảm nhận được một phần nào đó trong anh.

Cô đã cố gắng không quá mong chờ, nhưng thật sự, mỗi ngày Quân đến quán đều khiến lòng cô thổn thức. Và hôm nay, cô lại đợi anh. Cô không biết liệu anh có đến hay không, nhưng trong một góc nhỏ trong lòng, cô vẫn hy vọng.

Khi cửa quán mở ra, Hà ngẩng đầu lên, và đúng như cô mong đợi, Quân bước vào. Lần này, anh không đi vội vã, không hối hả như mọi khi. Anh điềm tĩnh, nhưng có vẻ có gì đó khác biệt trong ánh mắt anh. Không còn là sự lạnh lùng như trước, mà là một vẻ gì đó trầm tư, nhẹ nhàng, nhưng cũng rất mạnh mẽ.

Quân nhìn xung quanh, rồi bước đến chiếc bàn quen thuộc. Hà không để anh ngồi một mình như mọi khi. Cô bước đến, nhẹ nhàng ngồi xuống trước mặt anh, không hỏi gì vội, chỉ im lặng một lúc, rồi cất tiếng.

"Anh đã ổn hơn chưa?" Hà hỏi, giọng cô đầy sự quan tâm, nhưng không có chút ép buộc nào.

Quân nhìn cô một lúc, đôi mắt anh dường như muốn tìm một lời giải thích. Anh thở dài, rồi nhẹ nhàng trả lời: "Tôi không biết nữa. Mọi thứ vẫn rối ren, nhưng tôi có cảm giác tốt hơn khi ở đây."

Hà mỉm cười, cảm nhận được sự thay đổi trong anh. Quân không còn là người luôn giữ mình trong vỏ bọc lạnh lùng, mà là một người đang bắt đầu cho phép bản thân mình trải qua cảm xúc. Anh đang học cách để thừa nhận rằng mình cũng có những nỗi buồn, những lo lắng, và điều đó không có gì sai cả.

"Quán này không phải chỉ là một nơi để uống cà phê," Hà nhẹ nhàng nói, "Đôi khi, chỉ cần một không gian để tĩnh lặng, để suy nghĩ, để cảm nhận cũng là đủ."

Quân ngẩng đầu lên, đôi mắt anh có vẻ sáng hơn, như thể câu nói của Hà đã chạm vào một điều gì đó trong lòng anh. “Có lẽ tôi cũng cần một nơi như vậy. Một nơi không có ai kỳ vọng quá nhiều vào tôi.”

Sự im lặng bao trùm lấy họ trong giây lát. Hà có thể cảm nhận được sự ngại ngùng trong không khí, nhưng đồng thời, cô cũng cảm thấy một sự đồng điệu. Quân đang mở lòng hơn, không còn khép mình như trước nữa.

“Anh có thể chia sẻ một chút về những điều khiến anh cảm thấy không thoải mái không?” Hà cẩn trọng hỏi, đôi mắt cô luôn hướng về anh, không có sự phán xét, chỉ là sự quan tâm chân thành.

Quân nhìn vào cốc cà phê của mình, đôi tay anh nhẹ nhàng đặt lên mặt bàn, như thể đang cân nhắc về câu hỏi. Anh im lặng một lúc lâu, rồi cuối cùng, anh bắt đầu lên tiếng: "Có những điều tôi không thể nói ra. Không phải vì tôi không muốn, mà vì tôi không muốn ai phải lo lắng. Đôi khi, tôi cảm thấy như mình đang mang theo những gánh nặng mà không thể bỏ xuống."

Hà lắng nghe, không cắt lời anh. Cô hiểu rằng, đôi khi, con người ta không thể dễ dàng chia sẻ mọi thứ, nhưng chỉ cần một người lắng nghe chân thành đã là một sự an ủi rất lớn.

“Anh không phải mang những gánh nặng ấy một mình.” Hà khẽ nói, giọng cô nhẹ nhàng, ấm áp. “Chúng ta đều có những điều khó nói, nhưng ít nhất, nếu có ai đó ở bên cạnh, có thể cùng chia sẻ một chút, thì cũng đã là một điều rất đáng quý.”

Quân ngước mắt lên, ánh mắt anh long lanh một chút. Anh không nói gì thêm, nhưng Hà cảm nhận được rằng anh đang thay đổi. Anh không còn né tránh, không còn giữ khoảng cách như trước nữa. Những bức tường vô hình xung quanh anh dường như đang bắt đầu sụp đổ.

Khi quán bắt đầu đông khách vào buổi chiều, Quân đứng dậy chuẩn bị rời đi. Nhưng lần này, anh không vội vã như mọi lần. Anh dừng lại trước khi rời đi, quay lại nhìn Hà và nói: “Cảm ơn cô. Tôi sẽ quay lại.”

Hà mỉm cười nhẹ, dù không nói gì, nhưng trong lòng cô lại cảm thấy một niềm hạnh phúc nhỏ bé. Mỗi bước tiến, dù nhỏ, cũng là một sự thay đổi lớn. Và cô biết rằng, từ đây, mối quan hệ giữa họ sẽ không còn chỉ là những cuộc gặp gỡ ngắn ngủi trong một quán cà phê. Họ đã bắt đầu chia sẻ những điều quan trọng, và điều đó mới là điểm khởi đầu cho một hành trình dài hơn.

Khi cửa quán khép lại, Hà đứng lặng im một lúc lâu, đôi mắt cô nhìn theo bóng Quân khuất dần ngoài cửa. Cô biết rằng, dù con đường phía trước vẫn còn dài, nhưng ít nhất, họ đã bắt đầu bước đi cùng nhau.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.