cà phê và nắng mùa thu

Chương 3: Lá Vàng Rơi Và Những Cuộc Trò Chuyện Bất Ngờ


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm hôm sau, Trần An Nhiên mở cửa căn hộ, hít một hơi thật sâu. Không khí se lạnh của mùa thu len qua khe cửa, mang theo mùi lá vàng, mùi đất ẩm và chút hương cà phê từ quán bên dưới. Cô kéo nhẹ khăn quàng cổ quanh cổ, bước xuống đường, nơi những tán cây xào xạc lá vàng rơi. Một vài chiếc lá nhẹ nhàng hạ xuống trên vai cô, khiến cô khẽ nhíu mày nhưng cũng bật cười.

“Hôm nay phải thật bình tĩnh, An Nhiên. Không được vụng về nữa,” cô tự nhủ, tay bấu chặt quai túi xách, ánh mắt dõi theo những bước chân trên vỉa hè, nhịp tim vẫn rộn ràng như những ngày đầu tiên gặp Hạ Dực.

Khi đến văn phòng, An Nhiên nhận ra hôm nay không chỉ có cuộc họp về dự án sách. Một sự kiện nhỏ nội bộ được sắp xếp để giới thiệu bộ sách mới, và cô sẽ tham gia cùng Hạ Dực. Cô thở dài, vừa hồi hộp vừa háo hức, tự nhủ phải “giữ thể diện” trước CEO lạnh lùng nhưng đầy sức hút ấy.

Hạ Dực xuất hiện đúng giờ như thường lệ, dáng vẻ lịch lãm, ánh mắt lướt qua phòng như quét sạch mọi chi tiết nhỏ. Khi anh nhìn thấy An Nhiên, một nụ cười nhẹ, hiếm hoi xuất hiện trên gương mặt nghiêm nghị của anh.

“Chào buổi sáng, An Nhiên,” giọng anh trầm ổn nhưng dịu dàng hơn so với mọi khi.

“D… dạ, chào anh,” An Nhiên lắp bắp, cố gắng giữ vẻ tự tin nhưng tim vẫn đập thình thịch.

Buổi sáng trôi qua với những công việc quen thuộc: sắp xếp tài liệu, chỉnh sửa bản thảo, kiểm tra các chương trình quảng bá. Nhưng hôm nay có một điều bất ngờ: Hạ Dực đề nghị hai người cùng đi thăm quán cà phê đối tác, nơi sẽ diễn ra một phần sự kiện giới thiệu sách.

An Nhiên vừa mừng vừa lo: mừng vì được gần Hạ Dực, lo vì không biết liệu mình có làm gì sai hay không. Cô cẩn thận ghi chú từng chi tiết, nhắc nhở bản thân phải thật tỉ mỉ.

Khi đến quán cà phê, mùi hương rang cà phê hòa lẫn mùi bánh ngọt khiến An Nhiên cảm thấy dễ chịu. Chủ quán – một người đàn ông trung niên với nụ cười hiền – chào đón họ nhiệt tình.

Hạ Dực đi trước, trò chuyện ngắn với chủ quán, rồi quay sang An Nhiên: “Cô An Nhiên, chúng ta sẽ kiểm tra khu vực sự kiện và thiết kế không gian trước khi mọi người đến.”

An Nhiên gật đầu, bước theo anh. Cô không ngờ rằng một buổi sáng bình thường lại trở nên thú vị đến vậy. Cô và Hạ Dực cùng nhau đo đạc bàn ghế, thử bố trí các banner sách, trao đổi về ánh sáng, màu sắc.

Trong lúc di chuyển, An Nhiên vô tình vấp phải một chiếc ghế gấp, suýt ngã. Hạ Dực nhanh tay nắm lấy cô, kéo cô về phía mình. Khoảnh khắc này, họ đứng rất gần, chỉ cách nhau vài tấc, ánh mắt anh nhìn thẳng vào cô, khiến An Nhiên đỏ mặt, tim đập mạnh.

“Cô nên cẩn thận hơn,” Hạ Dực nói, giọng trầm nhưng có chút nhẹ nhàng.

“D… dạ, tôi sẽ để ý,” cô lắp bắp, cố gắng giữ bình tĩnh.

Sau đó, họ tiếp tục kiểm tra không gian, sắp xếp sách trên kệ, thử ánh sáng, bàn ghế. Mỗi chi tiết nhỏ, dù tưởng chừng đơn giản, cũng khiến An Nhiên cảm thấy có một niềm vui lạ thường khi được làm việc cùng Hạ Dực.

Đến giờ nghỉ trưa, họ ngồi đối diện nhau tại một bàn nhỏ gần cửa sổ, nơi ánh nắng mùa thu chiếu nhẹ qua tán cây. Hạ Dực gọi hai tách cà phê, đặt trước An Nhiên. Cô nhìn anh, ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa cảm động.

“Anh… anh không cần phải…” cô lúng túng, nhưng anh chỉ mỉm cười, nhấn mạnh: “Cà phê cho cô tỉnh táo. Chúng ta còn nhiều việc phải chuẩn bị.”

Cô mỉm cười, cảm thấy ấm áp. Lần đầu tiên, An Nhiên nhận ra Hạ Dực không chỉ là CEO lạnh lùng trong văn phòng, mà còn là một con người quan tâm đến người khác, tinh tế đến từng chi tiết nhỏ.

Sau bữa trưa, sự kiện bắt đầu. Nhân viên và khách mời đến dần, quán cà phê trở nên sôi động. An Nhiên đứng cạnh Hạ Dực, cảm giác hồi hộp xen lẫn phấn khích. Họ giới thiệu sách, trò chuyện với khách, chụp hình, và An Nhiên nhận ra mình bắt đầu quen dần với nhịp sống bận rộn nhưng đầy năng lượng này.

Trong lúc sự kiện diễn ra, một tình huống dở khóc dở cười xuất hiện: một đứa trẻ chạy đến gần bàn sách, suýt làm đổ khay bánh. An Nhiên vội nhấc khay lên, nhưng trượt tay, một chiếc bánh rơi xuống sàn. Hạ Dực nhanh chóng giúp cô, rồi nhìn cô, mắt thoáng vẻ cười: “Cô vẫn vụng về như ngày đầu tiên gặp tôi.”

An Nhiên đỏ mặt, vừa xấu hổ vừa thấy vui: “D… dạ, hôm nay tôi sẽ cố gắng hơn.”

Sự kiện kết thúc, mọi người rời đi, quán cà phê trở lại yên tĩnh. An Nhiên và Hạ Dực dọn dẹp bàn ghế, sắp xếp lại sách. Khoảnh khắc họ cùng nhau làm việc, không gian yên tĩnh chỉ còn ánh sáng vàng dịu của buổi chiều, tạo nên một cảm giác thân mật.

Hạ Dực đột nhiên nói: “Cô An Nhiên, hôm nay cô làm tốt. Tôi đánh giá cao sự nhiệt tình và tinh thần làm việc của cô.”

An Nhiên đỏ mặt, cúi đầu: “D… dạ, cảm ơn anh. Tôi… tôi chỉ muốn mọi thứ ổn thỏa thôi.”

Anh nghiêng người, ánh mắt dừng lại trên cô, và một nụ cười hiếm hoi xuất hiện: “Cô… không dễ quên chút nào.”

An Nhiên giật mình, tim đập mạnh. Cô không biết nên vui hay bối rối, chỉ biết một mùa thu nữa đã mang đến cho cô một cảm xúc mới, vừa ngọt ngào, vừa hồi hộp, sẵn sàng cho những ngày tiếp theo cùng Hạ Dực.

Khi họ rời quán cà phê, ánh nắng chiều chiếu qua lá vàng, phản chiếu trên mặt đường, tạo nên những vệt sáng lung linh. An Nhiên bước đi bên Hạ Dực, cảm giác vừa gần gũi vừa xa cách, vừa quen thuộc vừa mới mẻ.

Cô tự nhủ: “Mình… sẽ phải giữ bình tĩnh. Nhưng không biết sao, trái tim cứ loạn nhịp mỗi khi ở cạnh Hạ Dực.”

Và mùa thu ấy, không chỉ lá vàng rơi, mà cả những cảm xúc đầu tiên, những khoảnh khắc ngọt ngào, đã bắt đầu len lỏi vào trái tim của An Nhiên, khiến cô nhận ra rằng cuộc sống đôi khi thật đẹp, khi những bất ngờ và những người đặc biệt xuất hiện đúng lúc.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×