Ngày hôm sau, trời bắt đầu rơi những cơn mưa mùa thu nhẹ nhàng. Trần An Nhiên mở cửa sổ căn hộ, nhìn những giọt mưa rơi rải rác trên mái nhà, phản chiếu ánh đèn đường mờ ảo. Không khí u sầu nhưng lại có một vẻ thơ mộng khiến cô khó mà rời mắt. Cô quàng khăn, mang ô, và bước xuống phố, vừa đi vừa hít thở hương mưa ẩm, cố giữ tâm trạng ổn định trước buổi họp quan trọng với Hạ Dực.
“Phải thật chuyên nghiệp, An Nhiên. Không được vụng về nữa,” cô tự nhủ, tay bám chặt quai túi xách, mắt dõi theo những bước chân rộn ràng dưới mưa. Nhưng trái tim cô vẫn đập nhanh khi nghĩ tới Hạ Dực – người đàn ông khiến cô vừa tò mò vừa lo lắng.
Văn phòng hôm nay có không khí khác hẳn. Đồng nghiệp thì tất bật với công việc, nhưng dường như mọi ánh mắt đều chú ý tới Hạ Dực – CEO lạnh lùng, xuất hiện với bộ vest màu xám đậm, dáng đi dứt khoát, ánh mắt sắc bén. Khi anh vừa bước vào phòng, mọi thứ dường như trầm lặng lại.
“Chào buổi sáng, An Nhiên,” giọng anh trầm, nhưng hôm nay có một chút gì đó mềm mại hơn.
“D… dạ, chào anh,” cô lắp bắp, cố gắng giữ bình tĩnh. Nhưng khi anh mỉm cười nhẹ, tim cô vẫn không thể ngừng rộn ràng.
Buổi sáng bắt đầu với một cuộc họp về tiến độ dự án sách. Hạ Dực yêu cầu An Nhiên trình bày chi tiết các chương trình quảng bá. Cô đứng trước mọi người, tay hơi run, nhưng cố gắng giữ giọng đều: “Dạ, hôm nay tôi sẽ trình bày tiến độ từng hạng mục…”
Trong lúc trình bày, Hạ Dực ngồi phía dưới, ánh mắt chăm chú. Đôi lúc anh gật đầu, đôi lúc nhíu mày, nhưng luôn giữ thái độ nghiêm túc. An Nhiên nhận ra mình dần quen với ánh mắt ấy, dù vẫn còn chút hồi hộp.
Kết thúc phần trình bày, một đồng nghiệp nữ, Lâm Nhã – bạn thân của An Nhiên – cười khúc khích: “Ôi An Nhiên, hôm nay cô nhìn chuyên nghiệp quá nhỉ, thậm chí hơn cả ngày đầu tiên gặp Hạ Dực.”
An Nhiên đỏ mặt, cúi đầu: “D… dạ, chỉ là cố gắng thôi mà.”
Lâm Nhã thì thầm với cô: “Nhưng tôi thấy ánh mắt Hạ Dực nhìn cô… khác hẳn.”
An Nhiên cảm thấy mặt nóng bừng, vừa ngượng vừa vui: “Ch… chuyện công việc thôi mà, Nhã.”
Buổi chiều, trời mưa nặng hạt hơn. An Nhiên cầm ô, vội vã bước ra khỏi văn phòng. Bất ngờ, Hạ Dực xuất hiện bên cạnh: “Cô quên ô à?”
Cô lúng túng, lắc đầu: “D… dạ, tôi… tôi quên mang.”
Anh đưa ô cho cô, ánh mắt nhìn thẳng: “Đi dưới mưa sẽ ướt. Cô không muốn bị cảm lạnh chứ?”
Cô ngạc nhiên, nhận ô, cố nở nụ cười: “D… dạ, cảm ơn anh.”
Họ cùng nhau đi dưới mưa, bước đi yên lặng. Khoảng cách giữa họ không quá gần, nhưng cũng đủ để An Nhiên cảm thấy tim mình loạn nhịp. Cô tự nhủ: “Hạ Dực… sao anh lại quan tâm mình nhiều thế?”
Trên đường, họ gặp một người quen – Ngô Hạo, đồng nghiệp nam thân thiện nhưng hơi tinh nghịch. Anh cười toe toét: “Ồ, hôm nay thấy hai người đi cùng nhau trong mưa, không lẽ… đã quen nhau rồi à?”
An Nhiên đỏ mặt, cúi đầu né tránh ánh mắt Hạ Dực. Hạ Dực chỉ nhíu mày, nhưng không nói gì, bước tiếp như không quan tâm. Khoảnh khắc này khiến cô vừa bối rối vừa tò mò, không hiểu tại sao tim mình lại loạn nhịp như vậy.
Về đến quán cà phê gần văn phòng, nơi họ hay ngồi sau giờ làm, Hạ Dực nhường cô ngồi trước, rồi gọi hai tách cà phê nóng. Mùi thơm của cà phê pha trộn với mùi mưa ẩm khiến An Nhiên cảm thấy dễ chịu.
“Ngồi xuống, An Nhiên. Hôm nay cô đã làm tốt,” Hạ Dực nói, giọng trầm nhưng dịu dàng hơn thường lệ.
Cô mỉm cười, cảm thấy ấm áp: “D… dạ, cảm ơn anh. Tôi… chỉ cố gắng thôi.”
Trong lúc uống cà phê, An Nhiên lén quan sát Hạ Dực. Anh cúi xuống xem lại ghi chú, đôi mắt tập trung nhưng không mất đi vẻ điềm tĩnh. Cô tự nhủ: “Người này… sao lại khiến mình vừa sợ vừa muốn gần gũi thế này?”
Bất chợt, Lâm Nhã nhắn tin hỏi: “An Nhiên, hôm nay sao trông cô hớn hở thế? Có chuyện gì vui sao?”
Cô lúng túng, nhìn Hạ Dực rồi trả lời: “Chỉ là công việc bình thường thôi mà.” Nhưng trong lòng, cô biết rằng ngày hôm nay đã để lại một dấu ấn khó quên.
Vừa lúc ấy, Hạ Dực đưa cho cô một tấm giấy note nhỏ: “Chuẩn bị bản dự thảo cho sự kiện cuối tuần. Đây là những lưu ý tôi nghĩ cô cần.”
An Nhiên cầm tờ giấy, ngạc nhiên vì sự tỉ mỉ và quan tâm của anh. Cô mỉm cười trong lòng, cảm thấy một niềm vui nhẹ nhàng, như lá vàng rơi chạm vào trái tim mùa thu.
Nhưng không khí yên bình chỉ kéo dài ngắn ngủi. Khi hai người chuẩn bị rời quán, trời mưa tạnh hẳn, An Nhiên vội vàng mở ô, nhưng một chiếc xe máy đi nhanh vọt qua, nước bắn lên chân cô. Cô hét lên: “Ôi trời!”
Hạ Dực nhanh nhẹn kéo cô vào sát tường, che chắn bằng áo khoác của mình. Khoảnh khắc hai người đứng gần nhau, ánh mắt chạm nhau, cả hai đều im lặng. Không khí vừa căng thẳng vừa ngọt ngào, khiến An Nhiên cảm thấy tim đập mạnh.
“Cô ổn chứ?” Hạ Dực hỏi, giọng trầm, nhưng mang theo một chút quan tâm ấm áp.
“D… dạ, tôi ổn. Cảm ơn anh,” cô lắp bắp, cố gắng giữ bình tĩnh nhưng má vẫn đỏ bừng.
Họ đi tiếp, nhưng An Nhiên không thể rời mắt khỏi Hạ Dực. Trong lòng cô, một cảm giác vừa lo lắng, vừa thích thú, vừa tò mò dâng lên: liệu Hạ Dực cũng cảm thấy điều tương tự?
Khi về đến văn phòng, cô nhận được một tin nhắn từ Lâm Nhã: “An Nhiên, cẩn thận đấy nhé! Có vẻ Hạ Dực để ý cô thật rồi.”
Cô cười khẽ, vừa xấu hổ vừa vui: “Chuyện này… chắc chỉ có tôi biết thôi.” Nhưng trong lòng, cô biết rằng mối quan hệ với Hạ Dực đang dần phát triển, từng bước, từng chút một, như những chiếc lá vàng rơi ngoài cửa sổ – nhẹ nhàng nhưng không thể ngăn cản.
Buổi tối, khi cô về nhà, mưa đã tạnh. Trên bàn làm việc, bản dự thảo sự kiện cuối tuần còn mở ra, cùng với tờ giấy note của Hạ Dực. Cô nhìn nó, ánh mắt lấp lánh: “Một mùa thu mới, một câu chuyện mới, và… một Hạ Dực không thể quên.”
An Nhiên ngồi bên cửa sổ, nhìn ra ngoài đường phố vắng lặng, nơi những chiếc lá còn sót lại rung rinh trong gió nhẹ. Cô cảm nhận được một điều rõ ràng: mọi thứ mới chỉ bắt đầu, và những bất ngờ, những cảm xúc ngọt ngào, sẽ còn tiếp tục chảy tràn trong mùa thu này.