Ngày thứ Bảy, Trần An Nhiên thức dậy với cảm giác vừa háo hức vừa hồi hộp. Hôm nay là ngày diễn ra sự kiện mini tại quán sách mà cô và Hạ Dực chuẩn bị từ cả tuần trước. Cô đứng trước gương, chỉnh lại mái tóc dài, mặc chiếc váy nhẹ nhàng màu pastel – vừa thanh lịch, vừa phù hợp với phong cách quán sách.
“Phải thật chuyên nghiệp… và bình tĩnh,” cô tự nhủ, cầm túi xách, bước ra ngoài. Không khí buổi sáng trong lành, ánh nắng len qua những tán cây, tạo thành những vệt sáng lung linh trên đường phố. Trời se lạnh nhưng đủ để khiến cô cảm thấy tràn đầy năng lượng.
Khi đến quán sách, An Nhiên đã thấy Hạ Dực đứng sẵn ở cửa, chỉnh vest gọn gàng, ánh mắt nghiêm nghị nhưng có chút quan tâm khi nhìn thấy cô.
“Chào buổi sáng, An Nhiên,” anh nói, giọng trầm ấm, khiến cô tự nhiên đỏ mặt.
“D… dạ, chào anh,” cô lắp bắp, bước tới.
Họ bắt đầu kiểm tra lại không gian quán, sắp xếp bàn ghế, chèn banner, chuẩn bị các cuốn sách và quà tặng mini cho khách tham dự. An Nhiên cảm thấy mình và Hạ Dực phối hợp khá ăn ý, dù mỗi khi anh nhíu mày hoặc chỉ ra một chi tiết nhỏ, tim cô lại loạn nhịp.
Trong lúc dọn dẹp, Lâm Nhã xuất hiện, tay cầm một hộp bánh quy nhỏ. Cô mỉm cười nhìn An Nhiên: “Hôm nay em đã chuẩn bị tốt chưa? Nhớ là phải giữ bình tĩnh khi gặp Hạ Dực nhé!”
An Nhiên đỏ mặt, thở dài: “D… dạ, Nhã cứ yên tâm. Mình sẽ cố gắng.”
Lâm Nhã quay sang Hạ Dực, cười nhăn nhó: “Anh Hạ, đừng quá nghiêm khắc với cô ấy nhé. Cô ấy cũng lo lắng lắm rồi.”
Hạ Dực nhíu mày, nhưng đôi mắt thoáng một chút dịu dàng, rồi quay sang An Nhiên: “Chuẩn bị kỹ lưỡng, An Nhiên. Cô sẽ làm tốt.”
Cô gật đầu, cố gắng trấn tĩnh. Trong khoảnh khắc này, ánh mắt họ chạm nhau, và cả hai đều cảm nhận được sự gần gũi đặc biệt.
Sự kiện bắt đầu. Khách tham dự là những độc giả thân thiết của quán sách, cùng một số nhân viên văn phòng từ các công ty lân cận. An Nhiên đứng bên cạnh Hạ Dực, giới thiệu sách, hướng dẫn các minigame và ký tặng sách.
Trong lúc ký tặng, một cậu bé chạy đến kéo tay cô: “Chị ơi, cho cháu chữ ký đi!”
An Nhiên cười hiền, cúi xuống ký tên, nhưng trong lúc nhấc bút, cậu bé va vào bàn, khiến một vài tờ giấy bay tứ tung. Cô hốt hoảng, vừa nhặt giấy vừa cố giữ bình tĩnh.
Hạ Dực nhanh chóng đến giúp, nhấc các tờ giấy lên, ánh mắt chăm chú nhìn cô: “Cô ổn chứ?”
“D… dạ, ổn rồi,” cô lắp bắp, vừa xấu hổ vừa thấy ấm lòng.
Sau khi mọi thứ ổn thỏa, Hạ Dực dẫn An Nhiên ra ngoài, đi dạo quanh quán sách. Không gian yên tĩnh hơn, chỉ còn mùi sách và hương cà phê thoang thoảng.
“Cảm ơn cô vì hôm nay,” Hạ Dực nói, giọng trầm nhưng có chút dịu dàng.
“D… dạ, tôi cũng cảm ơn anh… đã giúp đỡ,” cô trả lời, ánh mắt lúng túng nhưng rực lên một niềm vui khó tả.
Họ đi trên con đường nhỏ phía sau quán sách, nơi những chiếc lá vàng rơi đầy vỉa hè. Một cảm giác mùa thu tràn ngập xung quanh, khiến An Nhiên cảm thấy tim mình loạn nhịp.
Đột nhiên, Hạ Dực dừng lại, đưa tay chỉ về phía một chiếc ghế dài: “Ngồi xuống một chút. Tôi muốn nói chuyện với cô.”
Cô ngồi xuống, tim đập mạnh, ánh mắt dõi theo anh. Anh ngồi xuống đối diện, ánh mắt nhìn thẳng vào cô: “An Nhiên, tôi đánh giá cao sự nhiệt tình và tỉ mỉ của cô trong dự án. Nhưng… tôi cũng muốn cô biết rằng, đừng quá căng thẳng với bản thân.”
An Nhiên đỏ mặt, cúi đầu: “D… dạ, tôi… tôi sẽ cố gắng.”
Hạ Dực mỉm cười nhẹ, hiếm hoi nhưng đủ để làm trái tim cô rung động: “Cô… có đôi lúc vụng về, nhưng chính điều đó khiến tôi thấy cô đặc biệt.”
Cô ngẩng đầu, ánh mắt chạm mắt anh, tim đập nhanh hơn. Một khoảng im lặng kéo dài, chỉ còn tiếng gió thổi và tiếng lá xào xạc.
Nhưng ngay lúc đó, Lâm Nhã chạy đến, hơi hốt hoảng: “An Nhiên, có người tìm cô kìa!”
Cô quay lại, thấy một cô gái trẻ, trông khá nghiêm túc, tay cầm một tập hồ sơ: “Chị An Nhiên, tôi là Vân Khê từ bộ phận PR. Tôi cần gặp chị gấp về sự kiện tuần tới.”
An Nhiên quay sang Hạ Dực, ánh mắt bối rối: “D… dạ, anh đợi tôi một chút nhé.”
Hạ Dực gật đầu, nhưng đôi mắt thoáng một chút khó chịu – không phải vì chuyện công việc, mà là vì sự gián đoạn giữa hai người. Cô cảm nhận được một chút tension nhỏ, vừa lạ lẫm vừa thú vị.
An Nhiên theo Vân Khê vào văn phòng nhỏ gần đó, nơi ánh sáng từ cửa sổ chiếu lên các tài liệu. Họ bắt đầu thảo luận chi tiết về sự kiện tuần tới, nhưng trong đầu cô vẫn liên tục nghĩ về Hạ Dực – ánh mắt anh, nụ cười hiếm hoi, giọng nói trầm ấm… mọi thứ khiến cô khó quên.
Sau khi mọi chuyện xong xuôi, An Nhiên quay lại, nhưng Hạ Dực đã rời đi. Cô cảm giác hụt hẫng, nhưng đồng thời cũng tò mò: “Anh ấy đi đâu thế? Có phải anh ấy cũng… quan tâm đến mình không?”
Trên đường về, cô đi qua công viên nhỏ, nơi những chiếc lá vàng rơi đầy. Cô dừng lại, hít một hơi thật sâu, tự nhủ: “Mọi thứ mới chỉ bắt đầu. Hạ Dực… và tôi, chắc chắn sẽ còn nhiều chuyện bất ngờ.”
Và mùa thu ấy, giữa những cơn mưa nhẹ, những lá vàng rơi, cảm xúc giữa An Nhiên và Hạ Dực dần nhen nhóm, vừa ngọt ngào vừa hồi hộp, chuẩn bị cho những ngày đầy kịch tính, bất ngờ và lãng mạn sắp tới.