cà phê và nắng mùa thu

Chương 6: Hiểu Lầm Nhỏ Và Mưa Thu Bất Chợt


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chiều hôm đó, Trần An Nhiên bước ra khỏi văn phòng, trời mùa thu đã chuyển mưa bất chợt. Những hạt mưa rơi rải rác trên đường phố, tạo thành những vòng tròn nhạt trên mặt hồ gần công viên. Cô quàng khăn, giương ô lên, từng bước đi trong mưa như muốn rửa trôi những căng thẳng trong lòng.

Trong đầu cô vẫn còn ám ảnh buổi sáng, khi Hạ Dực trao cho cô tờ note với những ghi chú chi tiết về dự án tuần tới. Cô cảm giác tim mình đập rộn ràng, vừa ngượng ngùng, vừa háo hức. Nhưng đồng thời, một chút lo lắng len vào: liệu anh có để ý quá nhiều đến mình không?

Khi cô bước tới quán cà phê gần văn phòng, nơi cô và Hạ Dực hay ghé sau giờ làm, cô nhận thấy một bóng dáng quen thuộc đứng dưới mái hiên – Hạ Dực, tay cầm ô, ánh mắt chăm chú nhìn ra ngoài đường. Nhìn thấy cô, anh mỉm cười nhẹ, nhưng nụ cười hôm nay mang một vẻ hơi nghiêm nghị: “Cô đến sớm. Mưa rơi như thế này, nguy hiểm đấy.”

An Nhiên đỏ mặt, lúng túng: “D… dạ, tôi… tôi muốn chuẩn bị trước một chút.”

Họ bước vào quán, không gian ấm áp với mùi cà phê rang thơm và tiếng nhạc jazz nhẹ nhàng. Nhưng lần này, bầu không khí có phần căng thẳng hơn so với những lần trước, dù cả hai vẫn chưa nói ra điều gì.

Ngồi xuống bàn, An Nhiên mở laptop, chuẩn bị thảo luận chi tiết về sự kiện tuần tới. Hạ Dực nhìn cô, ánh mắt chăm chú nhưng hơi lạnh: “Cô đã chuẩn bị kỹ chưa? Tôi muốn mọi thứ hoàn hảo.”

Cô gật đầu, nhưng trong lòng tự nhủ: “Anh ấy sao hôm nay có vẻ… lạ thế nhỉ?”

Đúng lúc đó, Lâm Nhã xuất hiện, tay cầm một túi bánh nhỏ: “An Nhiên, hôm nay cẩn thận nhé. Hình như có chút rắc rối về chỗ đặt bàn cho sự kiện.”

Cô nhìn xuống laptop, lập tức thấy email từ bộ phận PR: “Chỗ đặt bàn sự kiện đã được thay đổi. Vui lòng kiểm tra lại bố trí.”

An Nhiên vội vàng thông báo cho Hạ Dực: “D… dạ, anh Hạ, chỗ đặt bàn bị thay đổi rồi. Tôi… tôi sẽ điều chỉnh lại.”

Hạ Dực nhíu mày, ánh mắt thoáng hiện vẻ khó chịu: “Sao không thông báo sớm hơn?”

An Nhiên đỏ mặt, vội giải thích: “D… dạ, tôi vừa nhận email thôi ạ.”

Khoảng cách giữa họ như kéo dài, không khí bỗng nặng nề. Cô cảm thấy tim mình thắt lại, vừa lo lắng vừa bối rối. Lần đầu tiên, cô thấy Hạ Dực hơi nghiêm khắc đến mức khiến cô bất lực.

Để giảm căng thẳng, Lâm Nhã nhanh nhẹn nhắc: “Anh Hạ, An Nhiên đã chuẩn bị hết rồi. Chỉ cần điều chỉnh một chút thôi, sẽ ổn thôi mà.”

Hạ Dực nhìn cô, giọng trầm xuống: “Cô nên tập trung hơn. Đây không phải lần đầu tiên xảy ra sự cố nhỏ.”

An Nhiên cúi đầu, cố gắng bình tĩnh. “D… dạ, tôi sẽ rút kinh nghiệm.”

Nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy một chút hụt hẫng. Cô tự hỏi: liệu anh có đang thất vọng về mình? Hay chỉ là… quá nghiêm khắc?

Sau khi bố trí lại không gian sự kiện, cô đứng bên cửa sổ nhìn mưa rơi. Bên ngoài, lá vàng rơi theo những cơn gió nhè nhẹ, tạo nên một bức tranh mùa thu vừa lãng mạn vừa buồn.

Hạ Dực đứng cạnh, im lặng. Một khoảng thời gian yên lặng trôi qua, chỉ còn tiếng mưa rơi đều trên mái tôn. Cô tự nhủ: “Anh ấy… có vẻ tức giận thật. Nhưng cũng không phải vì chuyện cá nhân… phải không?”

Ngay lúc đó, điện thoại của An Nhiên reo vang. Tin nhắn từ Lâm Nhã: “Nhanh lên, An Nhiên. Có người lạ đang hỏi thăm cô ở quầy lễ tân. Hình như… một tình huống nhỏ với khách hàng.”

Cô nhìn Hạ Dực, ánh mắt cầu cứu. Anh chỉ nhíu mày, rồi đi theo cô tới quầy lễ tân.

Ở đó, một vị khách nữ đứng chờ, trông khá nghiêm nghị: “Xin lỗi, tôi là khách mời đặc biệt của sự kiện. Tôi muốn biết về vị trí chỗ ngồi cho buổi tối nay.”

An Nhiên vội vàng giải thích, nhưng trong quá trình nói chuyện, vị khách có chút bực dọc: “Hóa ra mọi thứ thay đổi mà không ai thông báo. Thật phiền phức!”

Hạ Dực tiến đến, ánh mắt sắc bén nhìn khách, giọng trầm ổn: “Xin lỗi về sự bất tiện. Chúng tôi sẽ điều chỉnh ngay lập tức.”

Vị khách vẫn chưa hài lòng, nhưng sự xuất hiện của Hạ Dực khiến cô im lặng. An Nhiên nhìn anh, ánh mắt đầy ngạc nhiên: “Anh… sao anh bình tĩnh đến vậy?”

Anh chỉ nhíu mày: “Cô yên tâm. Tôi ở đây, mọi chuyện sẽ ổn.”

Khoảnh khắc đó, An Nhiên cảm thấy tim mình như được sưởi ấm. Dù ban đầu cô bối rối, nhưng nhờ Hạ Dực, mọi chuyện lại ổn thỏa.

Sau khi sự kiện chuẩn bị xong, Hạ Dực dẫn cô ra ngoài, trời mưa đã ngớt. Họ bước đi trên con đường rợp lá vàng, không gian yên tĩnh chỉ còn tiếng lá xào xạc.

“Cô làm tốt hôm nay, dù có chút rắc rối,” Hạ Dực nói, ánh mắt dịu dàng hơn trước.

“D… dạ, tôi… cảm ơn anh,” cô trả lời, tim đập nhanh.

Nhưng ngay lúc đó, Lâm Nhã chạy tới, hơi hốt hoảng: “An Nhiên, nhanh lên! Có một email mới từ bộ phận PR – có vẻ họ muốn thay đổi toàn bộ kịch bản sự kiện!”

An Nhiên nhìn Hạ Dực, ánh mắt cầu cứu. Anh nhíu mày, nhưng rồi thở dài, ánh mắt trở nên mềm mại: “Cô bình tĩnh. Chúng ta sẽ giải quyết cùng nhau.”

Khoảnh khắc ấy, An Nhiên nhận ra: dù Hạ Dực có nghiêm khắc và lạnh lùng, anh luôn sẵn sàng hỗ trợ cô. Và cô… dần cảm thấy gần gũi với anh hơn bao giờ hết.

Trên đường về, An Nhiên vừa đi vừa nghĩ: “Mọi thứ mới chỉ bắt đầu. Hạ Dực… và tôi, chắc chắn sẽ còn nhiều điều bất ngờ. Nhưng ít nhất, có anh ở bên, mình cảm thấy an toàn.”

Mưa thu vẫn rơi nhẹ, những chiếc lá vàng xoay tròn theo gió, như nhắc nhở rằng tình cảm của cô và Hạ Dực đang dần hình thành – một câu chuyện vừa ngọt ngào, vừa hồi hộp, sẵn sàng cho những chương tiếp theo đầy kịch tính và cảm xúc.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×