cà phê và nắng mùa thu

Chương 7: Cơn Mưa Bất Ngờ Và Hiểu Lầm Nhỏ


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày hôm sau, trời mùa thu âm u, mây xám phủ kín bầu trời. Trần An Nhiên bước ra khỏi căn hộ, hơi lạnh của buổi sáng khiến cô phải quàng thêm khăn. Cô nhìn lên trời, cảm nhận cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo mùi đất ẩm. Mọi thứ đều yên tĩnh, bình thường… nhưng trái tim cô thì không.

Trong lòng, cô vẫn còn nhớ cơn mưa chiều hôm qua, khi Hạ Dực che chở và bảo vệ cô khỏi nước bắn. Khoảnh khắc ấy vẫn in sâu trong tâm trí, khiến cô vừa ngại ngùng vừa háo hức. Cô tự nhủ: “Mình… phải thật bình tĩnh. Nhưng sao lại khó vậy?”

Khi đến văn phòng, không khí có phần hối hả. Bộ phận PR đang chuẩn bị tài liệu mới cho sự kiện cuối tuần, trong khi Lâm Nhã chạy qua chạy lại, lo lắng về mọi chi tiết.

“An Nhiên, hôm nay cô phải đi gặp khách hàng đặc biệt đấy nhé. Họ muốn xem toàn bộ kịch bản trước sự kiện,” Lâm Nhã nói, giọng hối hả.

Cô gật đầu, hít một hơi sâu: “D… dạ, tôi sẽ chuẩn bị kỹ.”

Ngay lúc cô định vào phòng họp, Hạ Dực xuất hiện. Ánh mắt anh sắc bén, nhưng có một chút gì đó khác thường, hơi nghiêm nghị: “An Nhiên, tôi muốn đi cùng cô. Có một số chi tiết tôi cần trực tiếp giải quyết.”

Cô hơi bất ngờ, nhưng gật đầu: “D… dạ, cảm ơn anh.”

Họ bước ra xe, và trong suốt quãng đường, không khí giữa hai người có phần căng thẳng. An Nhiên tự hỏi: liệu anh đang khó chịu về sự cố hôm qua, hay… điều gì khác?

Khi đến văn phòng khách hàng, họ được dẫn vào phòng họp rộng rãi. Khách hàng hôm nay là một cặp đôi, đứng tuổi, nghiêm túc nhưng tỏ ra thân thiện. Họ muốn xem toàn bộ kịch bản và đưa ra một số yêu cầu chỉnh sửa nhỏ.

An Nhiên bắt đầu trình bày từng chi tiết, tay hơi run khi cảm thấy Hạ Dực đứng phía sau, ánh mắt tập trung dõi theo. Mỗi lần cô nói, anh lại nhíu mày, khiến cô vừa lo lắng vừa căng thẳng.

Một tình huống bất ngờ xảy ra: trong lúc cô giới thiệu, Lâm Nhã chạy vào phòng với vẻ hốt hoảng: “An Nhiên! Có email khẩn từ PR! Họ muốn thay đổi chương trình tương tác cuối cùng!”

Cô suýt thở dốc, ánh mắt nhìn Hạ Dực. Anh chỉ nhíu mày, ánh mắt có phần nghiêm nghị, rồi bước tới, nắm lấy tờ giấy và lướt qua: “Không sao, cô An Nhiên. Chúng ta sẽ điều chỉnh ngay.”

Trong khoảnh khắc đó, An Nhiên cảm thấy vừa nhẹ nhõm, vừa bối rối. Anh không hề cáu gắt với cô, nhưng cách anh giải quyết khiến cô vừa cảm thấy an toàn, vừa nhận ra sự nghiêm túc tuyệt đối trong công việc của anh.

Khi họ rời văn phòng khách hàng, mưa bất ngờ rơi ào ào. An Nhiên vội vàng mở ô, nhưng cơn mưa nặng khiến cô vẫn bị ướt một chút. Hạ Dực bước tới, che chở bằng ô của anh: “Cô ướt rồi. Đi nhanh vào xe.”

Cô đỏ mặt, cúi đầu: “D… dạ, cảm ơn anh.”

Trên đường về, An Nhiên vô tình nhìn thấy một đồng nghiệp nam từ bộ phận PR – tên là Ngô Hạo – đi phía trước, cười nói với khách hàng. Trong khoảnh khắc, cô hiểu lầm rằng Hạ Dực có vẻ quan tâm đến Ngô Hạo hơn, ánh mắt thoáng qua anh khiến cô hơi hụt hẫng.

Cô tự nhủ: “Không… chắc chắn là mình hiểu nhầm. Anh ấy luôn quan tâm mình.” Nhưng lòng vẫn thoáng chút băn khoăn.

Về đến văn phòng, Hạ Dực xuống xe trước cô, bước vào tòa nhà với dáng vẻ điềm tĩnh. An Nhiên theo sau, cố gắng giữ khoảng cách bình thường, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy bồn chồn.

Trong lúc chuẩn bị tài liệu sự kiện tại văn phòng, Lâm Nhã chạy tới: “An Nhiên, hôm nay sẽ có phỏng vấn ngắn với báo mạng nữa. Cô phải chuẩn bị trả lời vài câu hỏi về dự án và sách.”

An Nhiên gật đầu, nhưng trong đầu lại nghĩ đến Hạ Dực. Cô lo lắng rằng nếu trả lời không tốt, sẽ khiến anh thất vọng.

Khi buổi phỏng vấn bắt đầu, An Nhiên đứng trước ống kính, tay hơi run. Nhưng Hạ Dực đứng cạnh, ánh mắt chăm chú dõi theo, khiến cô dần bình tĩnh hơn. Mỗi khi cô trả lời, anh lại gật nhẹ, ánh mắt thoáng cười hiếm hoi.

Sau phỏng vấn, họ cùng nhau trở về quán cà phê. Mưa đã tạnh, đường phố ướt át phản chiếu ánh đèn vàng. Họ ngồi đối diện nhau, uống cà phê nóng, im lặng nhưng không khó xử.

Đột nhiên, Hạ Dực nói: “An Nhiên, hôm nay cô hơi lo lắng nhiều. Không sao đâu. Tôi hiểu cảm giác ấy.”

Cô nhìn anh, tim đập nhanh: “D… dạ, tôi… chỉ sợ làm anh thất vọng thôi.”

Anh nghiêng người, ánh mắt dịu dàng: “Cô đừng lo lắng. Tôi biết cô luôn cố gắng. Và… tôi không thất vọng đâu.”

Khoảnh khắc ấy, An Nhiên cảm thấy một niềm ấm áp lan tỏa, như những chiếc lá vàng rơi ngoài cửa sổ mùa thu. Mọi hiểu lầm nhỏ, mọi căng thẳng đều tan biến.

Nhưng chưa kịp thở phào, Lâm Nhã nhắn tin: “An Nhiên, có vẻ Hạ Dực muốn nói chuyện riêng với cô ngoài giờ làm. Cẩn thận nhé!”

Cô nhìn Hạ Dực, ánh mắt vừa ngại ngùng vừa tò mò. Anh mỉm cười hiếm hoi, ánh mắt dừng lại trên cô: “Cô theo tôi một chút nhé.”

Cô gật đầu, tim đập rộn ràng. Họ bước ra con đường nhỏ, nơi ánh sáng vàng của mùa thu chiếu xuống những vũng nước phản chiếu mưa. Không gian yên tĩnh, chỉ còn tiếng lá xào xạc và hơi thở nhẹ của hai người.

“An Nhiên…” Hạ Dực bắt đầu, giọng trầm ổn nhưng mềm mại hơn thường lệ. “Tôi muốn nói rằng, dù có những hiểu lầm nhỏ, tôi luôn đánh giá cao nỗ lực và sự chân thành của cô.”

Cô đỏ mặt, cúi đầu: “D… dạ, tôi… cũng quý trọng sự giúp đỡ của anh.”

Anh nhìn cô, ánh mắt dịu dàng, nụ cười hiếm hoi nhưng ấm áp: “Cô đừng lo lắng quá. Mọi chuyện sẽ ổn. Tôi ở đây, luôn ở bên cô.”

Khoảnh khắc ấy, An Nhiên cảm nhận được một sự tin tưởng tuyệt đối. Trái tim cô như tan chảy, cảm giác vừa ngọt ngào vừa hồi hộp.

Mưa thu vẫn rơi nhẹ ngoài kia, những chiếc lá vàng xoay tròn theo gió, như nhắc nhở rằng tình cảm giữa An Nhiên và Hạ Dực đang dần hình thành, chậm rãi nhưng chắc chắn. Cả hai biết rằng, cuộc hành trình này mới chỉ bắt đầu, và còn rất nhiều bất ngờ, hiểu lầm, cũng như khoảnh khắc ngọt ngào đang chờ đợi họ phía trước.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×