cám dỗ trong khu vực cấm

Chương 3: BÌNH MINH KHÓ XỬ VÀ THỎA THUẬN SÁNG


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ánh nắng ban mai chói chang từ khung cửa sổ lớn của phòng Tổng thống suite xuyên qua rèm mỏng, đánh thức An Chi. Cô từ từ mở mắt, cơn đau đầu nhẹ nhàng nhói lên là bằng chứng cho đêm bão táp vừa qua. Cô nằm trên tấm ga trải giường lụa trắng, cơ thể trần trụi, nhức mỏi.

Cảm giác đầu tiên là kinh hoàng.

An Chi lập tức quay sang bên cạnh. Lãnh Kiên đang ngủ say, mái tóc đen rối nhẹ, khuôn mặt góc cạnh giờ đây trông mềm mại hơn, bớt đi vẻ lạnh lùng thường ngày. Một phần cơ thể rắn chắc của anh lộ ra khỏi chăn, những đường cơ bắp săn chắc và đầy nam tính.

An Chi nhớ lại mọi thứ. Những lời nói đầy uy quyền, sự cuồng nhiệt không kiềm chế, và cảm giác hoàn toàn bị anh làm chủ. Đó không phải là một giấc mơ.

Cô nhẹ nhàng trượt khỏi giường, cố gắng không đánh thức anh. Cô nhanh chóng tìm kiếm quần áo của mình, chiếc váy bị vứt lăn lóc dưới sàn. Mùi rượu và mùi hoan ái vẫn còn vương vấn trong không khí.

Khi cô đang vội vã cài lại khóa kéo chiếc váy, giọng Lãnh Kiên vang lên, trầm và tỉnh táo, không còn chút men say nào.

"Dậy sớm thế, An Chi."

An Chi giật mình, quay lại. Lãnh Kiên đã tỉnh. Anh ngồi dựa vào đầu giường, tấm chăn mỏng che ngang hông, ánh mắt anh nhìn cô không còn sự say xỉn, mà thay vào đó là sự lạnh lùng và đánh giá thường thấy.

"Tổng Giám đốc," An Chi cố gắng lấy lại sự bình tĩnh, giọng nói cứng nhắc. "Tôi xin lỗi vì chuyện đêm qua. Đó là một sự cố ngoài ý muốn. Tôi quá chén và..."

Lãnh Kiên cắt lời cô bằng một cái nhếch mép khó thấy. "Ngừng biện minh đi, An Chi. Cô không hề say đến mức mất kiểm soát hoàn toàn."

Anh đứng dậy. Cơ thể hoàn hảo của anh phơi bày trước mắt cô, khiến An Chi lập tức quay đi, mặt đỏ bừng.

"Mặc đồ vào đi, Lãnh Kiên. Chúng ta cần nói chuyện nghiêm túc," Cô nói, cố gắng giữ giọng điệu nghiêm nghị.

Lãnh Kiên không vội vàng. Anh chậm rãi mặc chiếc quần âu đã bị vứt gần đó, từng động tác đều toát lên vẻ quyến rũ chết người. Anh bước đến gần An Chi, đẩy cô vào bức tường đối diện.

"Cô muốn nói về thỏa thuận," Anh thì thầm, cúi xuống nhìn thẳng vào mắt cô. "Được thôi, tôi sẽ nói."

Anh đưa tay nâng cằm cô lên, buộc cô phải đối diện với ánh mắt sắc lạnh như băng.

"Đêm qua là một hành động theo nhu cầu. Của cô, và của tôi," Lãnh Kiên tuyên bố dứt khoát. "Tôi biết cô có tham vọng ở K&L. Tôi có thể cho cô mọi thứ cô muốn: vị trí, quyền lực, dự án tốt nhất."

Anh dừng lại, ngón tay cái vuốt ve đôi môi còn sưng nhẹ của cô.

"Đổi lại, cô sẽ thuộc về tôi. Bí mật tuyệt đối."

An Chi nghe rõ ràng từng chữ, cô cảm thấy một sự sỉ nhục, nhưng đồng thời, một giọng nói thầm kín trong cô lại bị cám dỗ bởi đề nghị đó. Cô cần K&L để chứng minh bản thân. Và Lãnh Kiên... anh là một chất kích thích không thể phủ nhận.

"Ý anh là... một mối quan hệ thể xác, không ràng buộc tình cảm, và hoàn toàn bí mật?" An Chi hỏi lại, giọng cô run rẩy.

"Chính xác. Cô là Trưởng phòng Marketing, tôi là Tổng Giám đốc. Mối quan hệ này không được phép vượt qua ranh giới đó ở công ty," Lãnh Kiên khẳng định, giọng đầy uy quyền. "Khi chúng ta ở bên nhau, cô phải là của tôi, phục tùng mọi thứ tôi muốn."

Ánh mắt anh đầy sự chiếm hữu lạnh lùng.

An Chi cảm thấy trái tim mình nhói lên một chút. Mối quan hệ cũ của họ (dù chỉ là sự thân thiết trong công việc) đã bị chôn vùi. Anh chỉ nhìn cô như một công cụ để giải tỏa nhu cầu và một quân cờ tốt trên bàn cờ kinh doanh.

Nhưng đây là cơ hội.

"Nếu tôi chấp nhận, tôi sẽ có toàn quyền quyết định dự án của phòng Marketing, và không ai được phép can thiệp vào công việc của tôi," An Chi đặt điều kiện.

Lãnh Kiên nở một nụ cười thỏa mãn, nụ cười hiếm hoi nhưng khiến cô phải rùng mình.

"Rất thông minh. Được thôi, tôi đồng ý. Cô sẽ là người phụ nữ duy nhất tôi tin tưởng trong công việc. Nhưng bù lại, cô phải hoàn toàn tin tưởng tôi trên giường."

Anh đưa tay ra, không phải để bắt tay, mà là để chạm vào gò má cô.

"Thỏa thuận đã được lập."

An Chi hít sâu, cô gần như cảm thấy mình đã bán linh hồn cho quỷ dữ. "Tôi đồng ý."

...

Nửa tiếng sau, cả hai rời khỏi khách sạn bằng lối đi riêng. Lãnh Kiên lái xe riêng của mình, đưa An Chi về căn hộ của cô. Suốt quãng đường, không khí lạnh lẽo, chỉ có tiếng radio nhỏ. Họ trở lại vai trò Tổng Giám đốc và Trưởng phòng.

Trước cửa căn hộ, Lãnh Kiên dừng xe, không nói lời nào.

An Chi định mở cửa bước ra, nhưng tay cô bị Lãnh Kiên giữ lại.

"Một quy tắc nữa," Lãnh Kiên nói, ánh mắt anh tối sầm lại. "Khi thỏa thuận này còn hiệu lực, cô không được phép có bất kỳ người đàn ông nào khác. Dù là hẹn hò hay thân mật."

Sự chiếm hữu của anh rõ ràng đến đáng sợ.

"Còn anh?" An Chi thách thức.

"Việc đó không nằm trong thỏa thuận của cô," Lãnh Kiên đáp lại, lạnh lùng. "Cô là cấp dưới. Tôi là cấp trên."

Anh đưa tay lên, nhẹ nhàng nhưng dứt khoát kéo cô lại. Anh đặt một nụ hôn nhanh, đầy dục vọng lên môi cô, như một lời cảnh cáo và khẳng định chủ quyền cuối cùng.

"Đừng quên. Thứ Hai, 9 giờ sáng. Cuộc họp dự án. Đừng để bất kỳ ai thấy sự mệt mỏi này."

An Chi bước ra khỏi xe, nhìn bóng chiếc xe hơi đen bóng của anh lướt đi trong ánh nắng sớm. Cô dựa vào cửa, thở dốc. Cô đã chấp nhận thỏa thuận.

Nghĩa là, từ giờ, phòng Tổng Giám đốc sẽ là vùng cấm bí mật của riêng họ. Sự nghiệp và tình dục đã hòa quyện vào nhau.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×