Đêm ấy, mưa không dứt.
Từng giọt nặng nề rơi xuống mái ngói cũ, chảy thành những vệt dài trên khung kính nhà nguyện.
Tu viện như chìm trong hơi thở của Chúa — yên ắng, thiêng liêng, nhưng cũng đầy áp lực.
Raphael ngồi trong căn phòng nhỏ phía sau thánh điện.
Trước mặt anh là quyển Kinh Thánh mở dở, trang giấy nhăn vì ẩm.
Từ lâu anh đã thuộc từng dòng chữ, từng câu cầu nguyện.
Nhưng tối nay, mắt anh chỉ nhìn mà không đọc.
Bên ngoài, tiếng chuông đêm vang lên — chậm, trầm, và xa.
Âm thanh ấy lẽ ra phải khiến tâm anh an tĩnh,
nhưng giờ đây, mỗi tiếng ngân đều như nhắc lại điều mà anh đang cố quên.
Một đôi mắt.
Một giọng nói nhỏ, run rẩy.
Một cái nhìn khiến đức tin lung lay.
Anh khép sách lại, cúi đầu thật lâu.
Trong lòng, có gì đó đang nứt ra — không phải bằng tiếng động, mà bằng cảm giác:
như một tòa tháp đá đang dần mất nền móng.
An Nhiên không ngủ được.
Mưa đập liên hồi trên khung cửa sổ nhỏ, hắt ánh sáng ướt nhòe vào căn phòng.
Cô choàng chăn quanh người, lắng nghe tiếng chuông vọng từ xa.
Từng hồi chuông như gọi tên cô — vừa ấm áp, vừa ám ảnh.
Từ ngày đến tu viện, cô chưa bao giờ thấy Raphael rời khỏi nhà nguyện buổi tối.
Anh cầu nguyện đến khuya, khi tất cả đã ngủ.
Nhưng hôm nay, bằng một linh cảm lạ lùng, cô biết: anh đang không ổn.
Không suy nghĩ, cô khoác áo choàng, mở cửa bước ra.
Gió lạnh quất vào mặt.
Hành lang dài vắng lặng, chỉ có ánh nến leo lét hắt bóng lên tường, kéo dài như những linh hồn mờ ảo.
Tiếng bước chân cô vang lên giữa khoảng không — nhẹ, nhưng rõ đến đáng sợ.
Cánh cửa nhà nguyện hé mở.
Bên trong, Raphael quỳ trước bàn thánh, bóng anh đổ dài dưới ánh nến.
Áo choàng đen sẫm, ướt mưa, ôm lấy dáng người mệt mỏi.
Trước mặt anh là cây thánh giá bạc, nhỏ bé giữa khoảng sáng.
Cô đứng im.
Anh không quay lại, nhưng giọng nói vang lên, trầm và khản:
“Con không nên ở đây giờ này, An Nhiên.”
Cô giật mình.
“Con… nghe tiếng chuông, tưởng có ai ở lại.”
“Có, nhưng không phải con nên tìm.”
Một khoảng lặng.
An Nhiên bước đến gần, dừng cách anh vài bước.
“Cha Raphael… cha đang đau lòng à?”
Raphael khẽ cười, không nhìn lên.
“Đau lòng là đặc ân của con người. Còn ta, đáng ra không được phép có điều đó.”
“Nhưng cha vẫn là con người.”
“Không, An Nhiên. Ta là người canh giữ đức tin. Và đức tin không được phép run rẩy.”
Cô nhìn anh.
Ánh nến lay động soi rõ nửa khuôn mặt anh — đẹp và mệt mỏi đến đáng thương.
“Cha không thể cầu nguyện cho người khác nếu chính mình không tìm được bình an.”
Raphael ngẩng lên.
Ánh mắt họ gặp nhau trong khoảng sáng mong manh ấy.
Không có gì được nói thêm, nhưng giữa hai người, có thứ gì đó không còn giữ được nguyên vẹn.
Bên ngoài, sấm chớp lóe sáng, rọi vào nhà nguyện trong một giây ngắn ngủi.
Cô thấy gương mặt anh — không còn là linh mục nghiêm nghị, mà là một người đàn ông đang sợ chính bản thân mình.
“An Nhiên…”
Giọng anh khẽ như hơi thở.
“Con biết mình đang làm gì không?”
“Con biết. Con chỉ… muốn ở lại một chút.”
“Ở đây là cấm vực. Mọi điều trái với đức tin đều bắt đầu từ im lặng.”
“Vậy nếu con đã sai khi ở đây, xin hãy để con nhận lỗi một mình.”
Câu nói của cô khiến Raphael khựng lại.
Anh nhìn cô thật lâu, rồi quay đi.
“Con không hiểu đâu. Có những tội lỗi không thể chuộc bằng sám hối.”
“Hay là… cha sợ phải thừa nhận rằng chính mình cũng có tội?”
Lời cô rơi xuống, nhẹ như mưa, nhưng đủ khiến không khí đóng băng.
Raphael nhắm mắt, hai tay siết lại.
Giọng anh khàn, gần như nghẹn:
“Con đi đi, An Nhiên.”
“Không, con không đi.”
Cô tiến thêm một bước.
Khoảng cách giữa họ chỉ còn một hơi thở.
Cô thấy rõ đôi mắt anh — nơi đức tin đang nứt, nơi con người thật đang cố trốn.
“Con sẽ không nói gì cả,” cô khẽ nói. “Chỉ đứng đây thôi. Nếu Chúa muốn phán xét, thì Người hãy phán xét cả con.”
Raphael hít sâu, như muốn nói điều gì, nhưng chỉ có tiếng chuông ngân lên từ xa — dài, chậm, tràn qua căn phòng.
Anh buông tràng hạt, ngẩng nhìn lên cây thánh giá.
Ánh nến chao nghiêng, soi vào hai bóng người: một đang cầu nguyện, một đang nhìn người kia với ánh mắt không còn biết mình nên tin vào ai.
Đêm ấy, tu viện không ngủ.
Gió rít qua những ô cửa, tiếng mưa đập như lời sám hối.
An Nhiên trở về phòng, lòng rối bời.
Trên tay cô vẫn còn mùi sáp nến — thứ hương ngọt, nồng, và ám ảnh.
Ở phía bên kia, Raphael ngồi lặng trước bàn thánh.
Tràng hạt vỡ, từng hạt lăn rơi trên nền đá lạnh.
Anh không nhặt lên.
Chỉ nhìn chúng rơi, như nhìn đức tin mình tan dần — từng chút một.
Đức tin không chết trong tội lỗi. Nó chết trong khoảnh khắc con người biết rằng, họ khao khát một điều hơn cả Chúa.