Sáng hôm sau, Khả Vy đến sớm như lời dặn. Văn phòng còn vắng, ánh sáng buổi bình minh xuyên qua cửa kính, rọi những vệt vàng dịu dàng trên sàn gỗ.
Cô rụt rè đi pha một tách cà phê, cẩn thận bưng khay đến bàn Tổng giám đốc. Mùi hương nồng nàn tỏa ra, hòa quyện với nhịp tim cô đang đập dồn dập.
“Cà phê sáng của anh… à, của Tổng giám đốc.” – Cô sửa lời, đặt khay xuống.
Trịnh Minh Kha vừa tháo áo vest treo lên giá, khẽ liếc nhìn:
“Cứ gọi tôi là ‘anh’ khi không có ai khác. Tôi ghét sự khách sáo vô nghĩa.”
Khả Vy giật mình, khay trên tay run nhẹ. Một giọt cà phê sánh ra mép cốc.
Cô lúng túng:
“Vâng… anh.”
Chỉ hai chữ ngắn ngủi nhưng khiến gương mặt cô đỏ bừng.
Khi cô cúi xuống đặt tách cà phê, bất ngờ tay áo vướng vào mép khay. Cả cốc cà phê nghiêng đi, chuẩn bị đổ tràn lên bàn.
Chỉ trong tích tắc, một bàn tay rắn chắc vươn ra, nắm chặt cổ tay cô, kéo khay trở lại thăng bằng.
Khả Vy sững sờ, toàn thân căng cứng. Bàn tay anh nóng ấm, mạnh mẽ siết lấy cổ tay mảnh mai của cô. Làn da mềm mại va chạm với từng đường gân nổi rõ trên tay anh, khiến nhịp tim cô hỗn loạn.
Trong khoảnh khắc ấy, khoảng cách của họ gần đến mức nghe rõ hơi thở của nhau.
Trịnh Minh Kha cúi mắt nhìn cô, giọng trầm thấp, khẽ nhấn từng chữ:
“Cẩn thận. Một giọt cà phê đổ ra bàn tôi cũng không thích.”
Nhưng ánh mắt anh lại không dừng ở chiếc khay, mà dừng trên gương mặt cô – nơi đôi má đang ửng đỏ, hàng mi run run vì căng thẳng.
Cô vội gật đầu, cố kéo tay về. Nhưng anh chưa buông ngay. Ánh mắt sắc bén ấy như đang dò xét, đồng thời ẩn chứa một điều gì khác – thứ không đơn thuần là sự trách mắng nơi công sở.
Chỉ đến khi Khả Vy mím môi, ngước mắt chạm vào ánh nhìn nóng bỏng ấy, anh mới khẽ nới lỏng, thả tay cô ra.
“Lần sau, đừng run rẩy như vậy trước mặt tôi.”
Anh ngồi xuống ghế, nhấp một ngụm cà phê. Giọng điệu như bình thản, nhưng khóe môi hơi nhếch lên, để lộ một nụ cười khó đoán.
Khả Vy trở lại bàn làm việc, nhưng bàn tay trái vẫn nóng ran nơi anh vừa chạm. Mỗi lần gõ phím, cảm giác ấm áp ấy như vẫn còn hằn sâu.
Ngoài cửa kính, nắng sáng trải dài, trong khi không khí trong văn phòng lại ngập tràn thứ căng thẳng lạ lùng – vừa nguy hiểm, vừa khó cưỡng.