cấm dục nơi văn phòng

Chương 5: Bản hợp đồng đặc biệt


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi chiều, sau hàng loạt công việc hành chính dày đặc, Khả Vy mệt rã rời. Cô đang sắp xếp hồ sơ thì điện thoại nội bộ reo vang.

Giọng trầm thấp quen thuộc vang lên:

“Vào phòng tôi.”

Ngắn gọn. Dứt khoát. Không một lời thừa.

Khi bước vào, cô thấy trên bàn anh đặt sẵn một tập hồ sơ màu đen, dày nhưng được đóng rất gọn gàng.

Trịnh Minh Kha khoanh tay ngồi tựa ghế, ánh mắt lặng lẽ quan sát cô. Cái nhìn ấy khiến cô thoáng run, như thể từng cử động nhỏ của mình đều nằm trong sự kiểm soát của anh.

“Đây là hợp đồng quan trọng, cần được soạn lại trong vòng hai ngày. Tôi muốn bản trình bày hoàn hảo, không sai sót, không chậm trễ.” – Anh đẩy tập hồ sơ về phía cô.

Khả Vy đón lấy, lật nhanh vài trang. Những điều khoản dày đặc, toàn là tiếng Anh chuyên ngành khó nhằn. Tim cô chùng xuống, nhưng vẫn cố gật đầu:

“Em sẽ cố gắng hoàn thành.”

Anh hơi nhướng mày:

“Tôi không muốn nghe chữ ‘cố gắng’. Tôi chỉ muốn kết quả.”

Cô cắn môi, nắm chặt tập hồ sơ. Trong khoảnh khắc, ánh mắt họ lại chạm nhau – lần này không đơn thuần là sự nghiêm khắc của cấp trên, mà như một lời thách thức ngầm.

“Còn một việc nữa.” – Anh bất chợt nói, giọng thấp hơn, kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ.

Khả Vy ngẩng lên, thấy anh lấy từ ngăn kéo một chiếc hộp nhỏ, đặt trước mặt cô.

“Ngày mai, công ty có tiệc chiêu đãi. Thư ký của tôi… không thể ăn mặc tùy tiện.”

Cô chớp mắt, chần chừ mở hộp. Bên trong là một chiếc váy dạ hội màu đỏ rượu vang, vải satin bóng mượt, ôm sát từng đường cong, hở vai tinh tế nhưng đầy gợi cảm.

Khả Vy ngỡ ngàng, mặt nóng bừng:

“Cái này… cho em sao?”

“Không.” – Anh ngắt lời, giọng sắc lạnh – “Đó là yêu cầu công việc. Tôi muốn người đi cạnh mình đủ xứng đáng. Hãy coi như… một phần của hợp đồng.”

Căn phòng rơi vào im lặng. Chỉ còn tiếng tim cô đập loạn nhịp.

Một phần của hợp đồng? Hay là một sự thử thách đầy khiêu khích từ người đàn ông này?

Trịnh Minh Kha ngả lưng ra ghế, ánh mắt không rời khỏi gương mặt bối rối của cô. Anh như đang quan sát từng biểu cảm nhỏ nhất, chờ xem cô phản ứng thế nào.

Khả Vy khẽ gật, giọng run run:

“Vâng… em sẽ mặc.”

Khóe môi anh cong nhẹ, một nụ cười mơ hồ thoáng hiện rồi biến mất nhanh chóng.

“Rất tốt. Vậy thì… bản hợp đồng đặc biệt của chúng ta chính thức bắt đầu.”

Khi Khả Vy bước ra khỏi phòng, tay ôm chiếc hộp đỏ, lòng cô rối bời. Tập hồ sơ nặng trĩu trong tay không khiến cô khó thở bằng sự thật rằng: từ giây phút này, cô đã vô tình bước vào một trò chơi nguy hiểm với sếp của mình.

Một trò chơi mà ranh giới giữa công việc và tình cảm, giữa lý trí và cảm xúc… càng lúc càng mờ nhạt.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×