Khả Vy đứng trước gương, bàn tay khẽ run khi chạm vào vạt váy đỏ. Làn vải satin mượt mà ôm sát lấy cơ thể, để lộ bờ vai trần cùng đường cong mảnh mai mà ngay cả chính cô cũng chưa từng nhìn nhận rõ ràng.
Ánh đèn trong phòng khách sạn phản chiếu khiến màu đỏ càng thêm rực rỡ. Nó giống như một ngọn lửa… vừa khiến cô bừng sáng, vừa khiến cô sợ hãi.
“Đây không phải em. Đây chỉ là công việc.” – Cô thì thầm tự trấn an, nhưng tim lại đập nhanh hơn từng nhịp.
Khi cô bước xuống sảnh, không khí rộn rã của buổi chiêu đãi đang dần nóng lên. Ánh đèn chùm pha lê rọi sáng cả khán phòng, những tiếng cười nói, cụng ly vang khắp nơi.
Và rồi… mọi ánh nhìn dồn về phía cầu thang.
Khả Vy xuất hiện, từng bước chân nhẹ nhàng trong đôi giày cao gót, chiếc váy đỏ ôm sát khiến cô nổi bật như ngọn lửa giữa biển người.
Nhiều ánh mắt ngạc nhiên, trầm trồ. Có kẻ thì thầm, có người nhìn theo không rời.
Còn người đàn ông ngồi ở trung tâm bàn VIP – Trịnh Minh Kha – ánh mắt dừng lại trên cô ngay từ giây đầu tiên.
Anh không nói gì, không biểu lộ nhiều, nhưng cái cách đôi mắt sắc lạnh ấy khóa chặt lấy cô giữa hàng trăm người khiến Khả Vy khó thở.
Những bước chân của cô như bị kéo bởi ánh nhìn ấy, từng nhịp lại thêm run rẩy.
Cô bước đến gần, cúi đầu khẽ:
“Xin lỗi, em đến muộn một chút…”
Trịnh Minh Kha khẽ liếc qua ly rượu vang trên bàn, giọng trầm đều nhưng ẩn ý rõ rệt:
“Cuối cùng thì em cũng chịu để tôi thấy… hợp đồng này có hiệu quả.”
Một câu nói bình thản, nhưng đủ khiến má cô nóng rực.
Trong suốt buổi tiệc, Khả Vy ngồi bên cạnh anh, lắng nghe những cuộc trò chuyện về đối tác, dự án. Cô cố gắng giữ bình tĩnh, ghi nhớ mọi chi tiết, nhưng ánh mắt anh thỉnh thoảng dừng lại trên cô, quá rõ ràng để cô giả vờ không nhận ra.
Một lần, khi cô cúi xuống ghi chép, bàn tay khẽ chạm vào mép bàn, gần với ly rượu vang. Ly rượu chao nhẹ, suýt nữa đổ.
Ngay khoảnh khắc ấy, bàn tay rắn chắc của anh đặt lên mu bàn tay cô, giữ chặt.
Cả khán phòng rộn ràng, không ai chú ý, nhưng với cô – cảm giác ấy quá mãnh liệt.
Làn da nóng ran, tim dồn dập.
Cô giật nhẹ tay, nhưng anh không buông ngay. Anh nghiêng đầu, cúi sát bên tai cô, giọng trầm khẽ vang giữa tiếng nhạc:
“Đừng để tôi phải che giấu em giữa chốn đông người. Nếu không muốn bị nhìn thấu… thì kiểm soát bản thân cho tốt.”
Khả Vy nghẹn lời, ngồi bất động. Nhưng trong ánh đèn vàng rực, đôi má cô càng đỏ, và ánh mắt anh càng sâu, càng khó đoán.
Ở giây phút đó, cô nhận ra: không chỉ là bản hợp đồng, không chỉ là công việc. Đây là một trò chơi đầy nguy hiểm – và anh không hề có ý định để cô thoát ra dễ dàng.