cấm dục nơi văn phòng

Chương 7: Điệu nhảy bất ngờ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Âm nhạc trong khán phòng dần thay đổi. Bản nhạc du dương, nhịp điệu tango pha lẫn chút jazz, vang lên như lời mời gọi mọi người ra sàn nhảy.

Ánh đèn dịu xuống, chỉ còn lại những chùm sáng xoay tròn rực rỡ ở giữa phòng. Các cặp đôi lần lượt rời bàn, tiến ra sàn.

Khả Vy khẽ cúi đầu, siết chặt quyển sổ trong tay. Cô chưa kịp chuẩn bị tinh thần cho một sự chú ý khác nữa, nhất là sau ánh nhìn nóng rực của anh suốt nãy giờ.

Nhưng bàn tay ấy lại bất ngờ vươn ra trước mặt cô.

Trịnh Minh Kha đứng dậy, dáng người cao thẳng, ánh mắt không rời khỏi cô:

“Đi cùng tôi.”

Cả bàn im lặng. Một vài đồng nghiệp ngẩng đầu, thoáng ngạc nhiên.

Khả Vy sững người, tim đập thình thịch. Cô chưa bao giờ khiêu vũ nơi đông người, lại càng không nghĩ sẽ đi cùng sếp mình – một người đàn ông vốn nghiêm nghị và khó đoán.

“Em… em không biết nhảy.” – Cô lúng túng.

Anh nhướng mày, đôi môi khẽ nhếch thành một nụ cười mơ hồ:

“Vậy thì để tôi dẫn.”

Không để cô từ chối, anh nắm lấy bàn tay mảnh mai, kéo cô đứng lên. Làn vải váy đỏ xoè nhẹ khi cô bước đi theo quán tính.

Ánh nhìn tò mò của hàng chục người trong khán phòng dõi theo họ.

Khi cả hai bước ra sàn, nhạc đã vào nhịp. Anh vòng tay qua eo cô, kéo sát lại. Cô khẽ hít một hơi, lồng ngực áp vào anh gần đến mức có thể nghe rõ từng nhịp thở sâu.

“Thả lỏng.” – Anh thì thầm, giọng trầm ấm nhưng chứa mệnh lệnh.

Cô cắn môi, cố gắng làm theo. Nhưng từng bước chân, từng vòng xoay, từng lần bàn tay anh siết nhẹ hông cô để dẫn nhịp – tất cả khiến cơ thể cô như bốc cháy.

Khán phòng đầy người, nhưng trong giây phút ấy, Khả Vy chỉ nghe thấy tiếng nhạc và cảm nhận bàn tay anh.

Ánh mắt Trịnh Minh Kha dán chặt vào cô, vừa nghiêm khắc vừa nóng bỏng. Một ánh nhìn không che giấu, không né tránh – công khai đến mức ai cũng có thể nhận ra.

Một vòng xoay bất ngờ, chiếc váy đỏ tung bay, cô chao nhẹ về phía sau, lưng cong ra. Anh đỡ lấy eo cô bằng một lực vừa đủ mạnh để giữ chặt, ánh mắt khóa lấy đôi mắt run rẩy của cô.

Hơi thở họ chạm nhau. Khoảng cách chỉ còn một cái nghiêng đầu là đủ để môi chạm môi.

Trái tim cô loạn nhịp.

Tiếng vỗ tay vang lên khi bản nhạc kết thúc. Những ánh mắt xung quanh càng thêm xôn xao, nhiều người thì thầm.

Trịnh Minh Kha kéo cô đứng thẳng dậy, bàn tay vẫn chưa rời khỏi eo. Anh cúi xuống, khẽ nói đủ để cô nghe:

“Giờ thì, cả khán phòng đều biết… em là người của tôi.”

Khả Vy sững sờ, chưa kịp phản ứng. Chỉ có đôi má nóng bừng, bàn tay run nhẹ, và trái tim đập như sắp vỡ tung.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×