Sáng hôm sau, khi bước vào văn phòng, Khả Vy lập tức cảm nhận được bầu không khí khác lạ.
Những ánh mắt tò mò, vài tiếng thì thầm không che giấu.
“Có thấy không? Tối qua Tổng giám đốc nhảy cùng cô thư ký mới…”
“Chẳng lẽ quan hệ đặc biệt thật sao?”
“Chiếc váy đỏ đó… nhìn thôi đã biết không bình thường rồi.”
Khả Vy cắn môi, ôm chặt tập tài liệu trước ngực, cố đi thật nhanh đến chỗ ngồi. Cô nghe rõ từng mẩu xì xào, và càng nghe, đôi má cô càng nóng ran.
Chưa kịp ổn định, điện thoại bàn lại reo. Giọng nói quen thuộc vang lên:
“Phòng tôi. Ngay bây giờ.”
Tim cô khựng lại.
Cánh cửa khép lại sau lưng, Khả Vy chạm ngay ánh mắt sâu thẳm ấy. Anh đang đứng trước bàn làm việc, hai tay đút túi quần, dáng điềm tĩnh nhưng ánh nhìn lại sắc bén, khó đoán.
“Ngồi đi.” – Anh ra hiệu.
Cô khẽ kéo ghế, đặt tài liệu xuống. Trong lòng vẫn dấy lên chút căng thẳng vì dư âm buổi tiệc tối qua.
Trịnh Minh Kha im lặng một lúc, rồi chậm rãi nói:
“Em nghe thấy mấy lời bàn tán sáng nay rồi chứ?”
Khả Vy giật mình, vội đáp:
“Em… em không để tâm đâu ạ.”
Anh nhếch môi, ánh nhìn thoáng qua nửa trêu chọc, nửa khiêu khích:
“Không để tâm? Hay là giả vờ không để tâm?”
Cô mím môi, không biết trả lời thế nào.
Anh bước vòng qua bàn, tiến lại gần. Khoảng cách ngày càng ngắn, khiến cô phải ngửa mặt nhìn lên.
“Em nghĩ tôi mời em nhảy chỉ là ngẫu hứng sao?” – Giọng anh trầm thấp, lấn át không khí trong phòng.
“Hay tôi cố tình cho tất cả thấy rằng… em không còn chỉ là một thư ký vô danh?”
Khả Vy ngồi bất động, bàn tay siết chặt vạt váy. Lời anh nói vừa như sự thật, vừa như một trò chơi nguy hiểm.
Anh khẽ cúi xuống, bàn tay đặt lên mép ghế của cô, giam cô giữa vòng tay và ánh nhìn sắc bén. Hơi thở anh gần đến mức làm tim cô loạn nhịp.
“Muốn thoát khỏi những lời xì xào đó…” – anh ngừng lại, mắt dán chặt vào đôi môi mím chặt của cô – “…thì chỉ còn cách chứng minh em đủ bản lĩnh ở lại cạnh tôi.”
Bất ngờ, anh đưa ra một tập tài liệu mỏng, đặt xuống bàn.
“Buổi họp đối tác chiều nay, em sẽ cùng tôi thuyết trình. Chuẩn bị hết toàn bộ nội dung, và… đứng cạnh tôi suốt buổi.”
Khả Vy bàng hoàng:
“Em… em còn chưa quen với việc phát biểu…”
“Vậy thì coi như đây là bài kiểm tra.” – Giọng anh dứt khoát. – “Em không chỉ cần thông minh. Tôi muốn em học cách khiến người khác không thể rời mắt. Giống như tối qua.”
Cô ngẩn người, chưa kịp phản ứng thì anh đã đứng thẳng dậy, quay về ghế.
Giọng điềm tĩnh nhưng ánh mắt vẫn như lửa âm ỉ:
“Ra ngoài làm việc đi. Và nhớ… hôm nay đừng để tôi thất vọng.”
Khả Vy bước ra, tim đập thình thịch. Những lời xì xào ngoài kia vốn đã đủ khiến cô bối rối, vậy mà giờ đây chính anh lại cố tình đẩy cô vào trung tâm ánh nhìn thêm lần nữa.
Là thử thách công việc, hay là một sự khiêu khích gợi cảm ngầm mà anh muốn cô phải đối diện?