cấm dục phòng tổng

Chương 4: GIỮA NHỮNG GÌ KHÔNG THỂ GỌI TÊN


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Căn phòng hội nghị tầng 42 giờ đây không còn là nơi để đàm phán, ký kết hợp đồng hay phân tích biểu đồ tài chính. Nó đang là cái bẫy hoàn hảo cho những cảm xúc bị giấu kỹ, những khao khát cấm kỵ tưởng chừng đã chôn vùi sau những bộ vest và đôi giày cao gót.

Ngọc Linh ngồi trên bàn, đôi chân dài quấn quanh eo Tấn Duy. Áo sơ mi trắng của cô bị mở tung, để lộ nội y ren màu đen, tương phản hoàn toàn với làn da trắng mịn đang ửng đỏ vì những dấu hôn ngấu nghiến.

Tay cô run nhẹ khi kéo khóa quần anh xuống. Cô đã định quên đi đêm đó, quên đi cái cảm giác mềm nhũn trong lòng ngực khi anh lần đầu ôm chặt cô dưới ánh đèn mờ. Nhưng mọi thứ... lại như vỡ òa trong một khắc.

Không phải tình cờ. Không phải say. Là kìm nén. Là mong muốn. Là nghiện nhau.

Anh luồn tay sau lưng cô, cởi nhanh chiếc áo ngực. Ngọc Linh cắn môi khi cảm nhận lớp ren trượt khỏi da, rồi thở hắt khi bàn tay anh ôm lấy bầu ngực mềm mại, áp sát cơ thể anh – nơi đã căng cứng vì khao khát.

Từng cú đẩy nhẹ, từng cái vuốt ve không vội vã – lại khiến cô rùng mình. Mắt cô mờ đi, không còn phân biệt được đâu là khoái cảm, đâu là nỗi xấu hổ đang bị nhấn chìm.

“Anh điên rồi...” – cô thì thầm khi cảm nhận vật nóng rực chạm vào giữa hai đùi mình, khiến cơ thể co giật nhẹ vì phản ứng tự nhiên.

Anh không trả lời. Chỉ đặt một nụ hôn lên trán cô. Nhẹ. Nhưng đủ để nhấn chìm toàn bộ sự tỉnh táo còn sót lại trong cô.


Tiếng gió rì rào bên ngoài ô kính mờ. Ánh sáng đèn văn phòng dịu xuống, bao phủ cả hai bằng một lớp bóng mềm và ấm, như thể thế giới chỉ còn lại duy nhất căn phòng này. Không deadline, không hợp đồng, không đạo đức nghề nghiệp.

Chỉ có anh và cô. Và sự thật là... cả hai đều đang phạm luật.

Anh đỡ lấy mông cô, đẩy sâu hơn. Cô ngửa đầu, bấu chặt vai anh, tiếng rên nghẹn lại trong cổ họng khi cảm nhận từng nhịp va chạm đều đặn và chắc chắn.

"Chậm... một chút..." – cô thở dốc, mắt long lanh vì khoái cảm.

Anh cúi đầu, hôn lấy môi cô – như để ngăn tiếng rên bật ra. Một tay anh nắm chặt eo cô, giữ nguyên vị trí, tay còn lại trượt xuống mông cô, bóp nhẹ khiến cô rùng mình lần nữa.

Tiếng da thịt chạm nhau vang lên, rõ ràng trong không gian yên tĩnh. Mỗi cú đẩy đều khiến chiếc bàn rung nhẹ. Ngọc Linh cắn môi, đôi chân vòng siết chặt hơn quanh người anh, như thể chỉ cần lơi một chút... cô sẽ vỡ tan.


Đến khi cả hai đạt đến đỉnh điểm, cô gần như ngã vật vào ngực anh. Hơi thở cô phập phồng, tóc dính mồ hôi, bờ môi sưng nhẹ và đỏ rực.

Tấn Duy giữ cô trong tay, siết chặt đến mức cô tưởng anh sẽ không buông.

Nhưng rồi... anh lùi lại, kéo áo sơ mi khoác lên người cô.

Cô nhìn anh, không nói gì. Cảm xúc hỗn độn đan xen như lưỡi dao hai lưỡi.

“Cô nghĩ... đây là lần cuối cùng?” – anh hỏi, giọng khản đặc, mắt nhìn xoáy vào mắt cô.

Ngọc Linh nuốt khan. “Nên là như thế.”

“Nhưng tôi không muốn dừng lại.”

“Anh là sếp tôi, anh biết điều đó sai mà.”

“Vậy em nghĩ... đêm đó tôi đã không thấy có lỗi? Tôi cũng từng tự nguyền rủa mình vì để chuyện đó xảy ra. Nhưng tôi cũng là đàn ông, tôi có cảm xúc, tôi có giới hạn. Và tôi muốn em.”

Ngọc Linh siết chặt tay quanh áo sơ mi đang che nửa người. “Vậy còn tôi? Anh nghĩ tôi dễ dàng đối diện với chuyện này lắm sao?”

Anh không trả lời. Căn phòng chìm vào im lặng, chỉ còn lại tiếng tim đập loạn nhịp và dư âm ẩm ướt chưa kịp tan đi.


Một lúc sau, tiếng gõ cửa bất ngờ vang lên. Ngọc Linh giật mình, luống cuống cài lại áo, chỉnh váy.

“Giám đốc? Có người gọi bên dưới nói hệ thống cửa tầng hội nghị có lỗi kỹ thuật. Tôi lên mở giúp ngài.” – giọng bảo vệ vang từ bên ngoài.

Tấn Duy thản nhiên đáp: “Chờ một chút.”

Ngọc Linh đứng dậy, lùi về phía góc bàn. Cô quay lưng lại anh, chỉnh trang bản thân. Áo sơ mi bị nhăn, son môi lem, cổ còn vết đỏ chưa tan. Cô nhìn mình trong kính – người phụ nữ vừa có một cuộc mây mưa trái quy tắc... lại đang cố gắng mặc vào gương mặt điềm tĩnh như chưa có chuyện gì xảy ra.


Khi cánh cửa mở ra, ánh sáng từ hành lang tràn vào. Bảo vệ không nghi ngờ gì, chào họ lễ phép rồi rời đi.

Ngọc Linh bước nhanh ra trước. Cô không nhìn lại. Không muốn.

Nhưng phía sau, Tấn Duy vẫn đứng đó, mắt dõi theo từng bước chân cô, ánh nhìn vừa lạnh vừa buồn.


Tối hôm đó, Ngọc Linh ngồi trong căn hộ nhỏ, bật máy tính nhưng không làm gì. Màn hình sáng trắng, tay cô đặt trên bàn phím mà không gõ một chữ nào.

Trong đầu cô là hình ảnh anh – mồ hôi thấm lưng áo, hơi thở nóng bỏng bên tai cô, giọng trầm rền vang lên ngay khoảnh khắc anh bùng nổ...

Cô ghét cảm giác này. Cảm giác mình không còn kiểm soát nổi chính mình.

Tin nhắn từ số máy riêng của Tấn Duy hiện lên:

“Anh không đòi hỏi gì. Nhưng nếu em thấy lạnh… thì cứ gọi. Bất kể giờ nào.”

Ngọc Linh không trả lời. Nhưng bàn tay cô nắm chặt. Tim lại một lần nữa lỡ nhịp.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.