cấm dục phòng tổng

Chương 5: MỘT NGÀY NHƯ KHÔNG CÓ CHUYỆN GÌ XẢY RA


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng ở phòng Hành chính - Tài vụ vẫn diễn ra đúng quy trình: tiếng máy in rè rè, bàn phím lách cách, nhân viên pha cà phê rồi gật đầu chào nhau bằng những cái nhíu mày đặc trưng sau cuộc họp sớm.

Ngọc Linh bước vào văn phòng lúc 7:58 sáng – chỉ sớm hơn đúng hai phút so với giờ làm. Mắt cô thâm nhẹ, môi vẫn còn vệt hồng nhạt cố che lớp son đêm qua chưa kịp tẩy kỹ. Chiếc váy midi ôm sát vừa vặn, không quá hở nhưng vẫn lộ rõ từng đường cong mà nếu ai đã từng chạm qua... thì rất khó quên.

Không ai biết gì.

Hoặc... tạm thời chưa ai dám nói gì.

Ngọc Linh mở laptop, cắm máy in như thường lệ. Chương trình kế toán bật lên, con số nhảy liên tục nhưng đầu óc cô không thể tập trung.

Cảnh tượng trong phòng hội nghị tối qua vẫn như khói thuốc chưa tan – nóng rát, ám ảnh và khó thở.


Khoảng 9 giờ sáng, tiếng giày da vang lên – chậm rãi, dứt khoát. Tấn Duy xuất hiện.

Anh mặc áo sơ mi trắng, vest xám đậm, tóc chải gọn, khuôn mặt nghiêm nghị như thể chưa từng buông một lời thì thầm bên tai cô, chưa từng ôm cô đến nghẹt thở giữa căn phòng khóa trái.

Mọi nhân viên đều đứng dậy chào. Ngọc Linh cũng không ngoại lệ.

"Chào giám đốc."

Anh khẽ gật đầu, ánh mắt quét qua cô. Một giây. Rồi lướt đi như gió thoảng.

Cô cắn nhẹ môi. Diễn giỏi thật.


Mười phút sau, mail nội bộ gửi từ trợ lý anh báo:

“Ngọc Linh, tổng giám đốc yêu cầu gặp riêng tại phòng vào lúc 10:00 sáng. Mang theo bản báo cáo tài chính dự án K.”

Tim cô đập một nhịp sai lệch. Cô nhìn đồng hồ. Còn đúng 42 phút để quyết định: bước vào phòng đó – hay viện cớ thoái thác.

Nhưng rồi cô vẫn mở file báo cáo, in ra, kẹp lại bằng bìa da và đứng dậy đúng giờ.

Không được yếu lòng. Chuyện hôm qua... không tồn tại. Ít nhất là trong môi trường công việc.


Phòng giám đốc ở tầng 45, rộng rãi, ánh sáng tự nhiên tràn vào qua bức kính lớn nhìn ra toàn thành phố. Căn phòng lạnh – không vì điều hòa, mà vì người đàn ông ngồi sau bàn làm việc kia.

Anh không nhìn cô. Chỉ ra hiệu: "Đặt báo cáo lên bàn."

Cô làm theo. Đặt xuống. Và đứng yên.

“Ngồi đi.” – giọng anh trầm thấp, rất khác với những gì cô nhớ về đêm qua.

Ngọc Linh kéo ghế ngồi đối diện, lưng thẳng, mắt nhìn thẳng, như chưa từng để lại dấu răng nhỏ trên vai anh.

Tấn Duy lật báo cáo, mắt lướt nhanh qua từng dòng, tay xoay cây bút như một phản xạ quen thuộc. Bầu không khí chậm đến mức cô nghe rõ cả tiếng kim giây chạy tích tắc phía sau.

“Dữ liệu chính xác. Lúc nào gửi file gốc?”

“Ngay sau khi xuống văn phòng.”

Anh ngẩng đầu nhìn cô. “Tốt.”

Một khoảng lặng nữa trôi qua. Cô đứng dậy, định chào để rút lui thì anh nói, giọng không còn là giám đốc:

“Lúc nãy em không nhìn anh.”

Cô khựng lại. Quay đầu.

“Ở văn phòng, tôi là nhân viên.”

“Và tối qua thì sao?” – anh gằn từng chữ, mắt đen sâu như hút lấy cô.

Ngọc Linh nhìn anh – người đàn ông vừa lạnh lùng vừa nguy hiểm. Cô nhớ đôi môi đó đã dừng ở từng vùng da mẫn cảm của cô. Nhớ cái cách anh gọi tên cô, không phải với quyền lực, mà với cả ham muốn và run rẩy.

Nhưng cô không được phép nhớ.

“Tối qua là sai.” – cô nói. “Anh nên biết điều đó rõ hơn tôi.”

Anh đứng dậy, bước vòng qua bàn, tiến sát đến cô.

“Không, Linh. Sai... là khi chúng ta giả vờ như không có gì. Sai... là khi tôi buông em ra mà không giữ lại.”

Cô lùi nửa bước. Lưng chạm vào thành ghế. “Anh không được làm vậy nữa.”

Tấn Duy dừng lại. Rồi nghiêng người, ghé sát tai cô, thì thầm:

“Vậy thì em tránh xa tôi đi. Đừng bước vào căn phòng này, đừng trả lời tin nhắn tôi gửi, đừng thở gấp mỗi khi tôi lướt qua. Đừng mặc váy bó sát như thế này nếu thật sự không muốn tôi chạm vào em nữa.”

Ngọc Linh cứng người.

“Em biết rõ tôi không phải thánh.” – anh nói tiếp, ánh mắt đè nặng trên ngực cô, nơi tim cô đang đập nhanh như trống trận.

Một giây.

Hai giây.

Cô quay mặt đi, nắm chặt tập hồ sơ.

“Xin phép tôi trở về làm việc.” – cô nói, lạnh lùng. Và rời đi mà không quay đầu.


Chiều hôm đó, phòng tài vụ nhận thêm hồ sơ nội bộ – phải ở lại tăng ca kiểm tra. Ngọc Linh không than phiền. Cô cần điều gì đó để giữ đầu óc không trôi về phía căn phòng trên tầng 45.

9 giờ tối, cô mới tắt máy rời văn phòng. Cả tầng chỉ còn ánh sáng lờ mờ, thang máy cũng đã dừng một nửa.

Vừa bước ra hành lang, cô giật mình khi thấy ánh đèn trong phòng giám đốc... vẫn sáng.

Linh tính cô mách bảo: Anh vẫn chưa về.

Cô lặng lẽ quay người, định đi cầu thang bộ. Nhưng đúng lúc đó, điện thoại rung lên:

Tấn Duy
“Em để quên ổ cứng di động trên bàn.”

Cô quay đầu, nhìn vào trong phòng anh – qua ô kính lớn, thấy bóng dáng anh đang đứng cạnh bàn, tay cầm đúng chiếc ổ cứng nhỏ màu đen.

Không lẽ...

Anh chờ cô?


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.