Ngọc Linh đứng ở ngưỡng cửa phòng tổng giám đốc, bàn tay nắm chặt quai túi xách như đang cố kìm nén điều gì. Đèn trong phòng vẫn sáng, ánh sáng ấm áp rọi ra từ khung kính khiến cô như bị thôi miên.
Chiếc ổ cứng nhỏ màu đen nằm trên bàn – chính giữa, ngay ngắn, như thể đã được sắp đặt từ trước. Nhưng thứ khiến cô không thể rời mắt... là người đàn ông đang tựa lưng vào cạnh bàn, mắt nhìn thẳng vào cô qua lớp kính.
Lê Tấn Duy – vẫn là vẻ ngoài lạnh lùng, cứng cáp với chiếc sơ mi trắng xắn tay, cà vạt tháo lỏng. Nhưng ánh mắt ấy... không phải ánh mắt của một cấp trên.
Mà là ánh mắt của một gã đàn ông đang muốn giữ lấy người phụ nữ vừa bước qua ranh giới cấm kỵ.
“Vào đi.” – tin nhắn thứ hai vừa hiện lên, thì cánh cửa kính cũng mở hé.
Ngọc Linh bước vào. Mùi hương quen thuộc từ anh lập tức ập đến – mùi gỗ trầm và bạc hà lạnh, khiến dạ dày cô như bị siết lại.
“Ổ cứng em để quên.” – anh nói, đưa tay ra.
Cô gật đầu, tiến tới. Vừa với tay cầm lấy thì...
Tay anh giữ lấy cổ tay cô.
Dứt khoát. Không mạnh, nhưng không cho phép phản kháng.
“Anh nói rồi. Em nên tránh xa tôi... nếu thật sự muốn quên.”
Cô nuốt khan. “Tôi chỉ đến lấy đồ.”
“Nhưng em không quay lưng đi ngay.” – anh kéo nhẹ, khiến cô mất thăng bằng, ngã khẽ vào ngực anh. “Em đang chờ tôi giữ lại, đúng không?”
Ngọc Linh giật tay nhưng vô ích. Ánh mắt anh đốt cháy từng lớp phòng bị cô gầy dựng suốt cả ngày dài.
“Đừng nói vậy...” – cô thở gấp. “Chúng ta không thể tiếp tục...”
“Vậy thì chấm dứt đi.” – anh nói, giọng khàn đặc. “Nhìn tôi vào mắt... và nói em chưa từng nghĩ đến đêm đó.”
Cô cắn môi, né tránh.
“Linh.”
Giọng anh trầm xuống, tay vòng ra sau lưng cô, kéo sát vào. Hơi thở hai người va vào nhau, nóng rực.
Cô run lên.
Một giây sau, đôi môi anh áp xuống môi cô – không hỏi, không chần chừ, không cho cô thời gian phủ nhận. Là nụ hôn như một lời tuyên chiến, mạnh bạo, quấn lấy từng hơi thở của cô như thể anh không thể sống nếu không cảm nhận được cô một lần nữa.
Và lần này, cô không đẩy anh ra.
Họ như hai cơn sóng vỡ tràn – không lý trí, không trốn tránh. Quần áo rơi xuống từng món, từng lớp. Anh đặt cô ngồi trên bàn họp, từng nụ hôn lần xuống cổ, ngực, rồi bụng dưới – nơi hơi thở cô run rẩy nhất.
Ánh đèn thành phố rọi vào qua lớp kính – lấp lánh như vũ trụ ngoài kia đang chứng kiến một cuộc phạm tội đầy đê mê.
Tấn Duy bế cô lên, bước thẳng về sofa phía trong góc phòng – một nơi mà trước giờ anh chưa từng để bất kỳ ai ngồi lên, trừ... bây giờ.
Cô nằm đó, tóc xoã, da thịt trắng ngần nổi bật giữa nền da đen bóng của ghế sofa.
“Lần này... anh không để em đi.” – anh thì thầm bên tai, môi lướt trên xương quai xanh, ngón tay vẽ một đường chậm rãi xuống hông cô.
Lần thứ hai. Lần thứ ba.
Tiếng rên rỉ nghẹn lại trong cổ họng, bàn tay siết ga trải sofa, cơ thể họ quấn lấy nhau như không có ngày mai. Không còn luật lệ, không còn chức danh.
Chỉ còn hai con người khát khao nhau đến vô vọng.
Khi tất cả kết thúc, Ngọc Linh nằm im, đầu tựa vào ngực anh, tay anh vắt ngang hông cô.
“Chúng ta... đã đi quá giới hạn rồi.” – cô thầm thì.
“Không.” – anh đáp, giọng khản đặc. “Chúng ta chỉ vừa bắt đầu.”
“Anh không sợ bị phát hiện sao?”
“Anh chỉ sợ mất em.” – câu trả lời khiến tim cô thắt lại.
Lặng im vài phút, anh nâng cằm cô lên, nhìn thẳng.
“Linh, em nghe kỹ anh nói.”
Cô gật nhẹ.
“Từ bây giờ, em là người phụ nữ duy nhất được bước vào căn phòng này sau 9 giờ tối.”
Cô bật cười nhẹ, mệt mỏi và bất lực. “Thế còn ban ngày?”
“Ban ngày... thì phải diễn thôi.” – ánh mắt anh đùa cợt, nhưng sâu bên trong lại đầy nghiêm túc. “Vì anh chưa sẵn sàng để công khai em giữa công ty. Em hiểu chứ?”
Ngọc Linh im lặng. Một bên là cảm xúc, một bên là danh tiếng, sự nghiệp và quy tắc tổ chức.
Cô hiểu. Nhưng liệu... cô chấp nhận được bao lâu?
Khoảng 11 giờ đêm, cô mặc lại váy, chải qua tóc trước gương. Anh đưa tay giúp cô kéo dây kéo, khẽ thì thầm:
“Cẩn thận về. Gọi cho anh khi đến nhà.”
Cô gật, mắt vẫn tránh ánh nhìn anh.
Khi cô bước ra ngoài, anh không giữ lại. Chỉ lặng lẽ đứng đó, nhìn theo bóng dáng cô khuất sau cánh cửa.
Tầng 45 trở về với tĩnh lặng.
Nhưng Tấn Duy biết rõ – từ giờ phút này, anh không còn là người kiểm soát tất cả nữa.
Vì anh đã thật sự bị ràng buộc... bởi một người đàn bà mang tên Ngọc Linh.