cấm dục tổng tài – vỡ tan xiềng xích

Chương 3: Ghen tuông đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ánh nắng buổi sáng rực rỡ chiếu xuống, nhưng với An Nhi, mọi thứ dường như nặng nề hơn bao giờ hết. Từ hôm nay, cô phải đến công ty của Lạc Thiên làm việc theo “sắp đặt” của anh – không phải một công việc bình thường, mà là vị trí trợ lý riêng.

Cô ngồi trong xe, bàn tay nắm chặt chiếc túi nhỏ. Trái tim đập loạn, từng nhịp như muốn nhảy khỏi lồng ngực.

“Cô căng thẳng gì chứ?” – Giọng nói lạnh nhạt vang lên.

An Nhi quay sang, thấy Lạc Thiên đang ngồi bên cạnh, áo sơ mi đen chỉnh tề, cà vạt cài ngay ngắn, gương mặt sắc sảo không chút biểu cảm.

“Tôi… tôi chưa từng làm việc trong môi trường như vậy…” – Cô lí nhí.

“Chỉ cần nhớ một điều: nghe lời tôi.” – Anh cắt ngang, không để cô có thêm cơ hội phân trần.

Trụ sở Lạc Thị.

Tòa nhà kính chọc trời đứng sừng sững giữa trung tâm thành phố. Bước vào đại sảnh, An Nhi choáng ngợp bởi không gian xa hoa và hàng trăm nhân viên ăn mặc chỉnh tề, tất bật làm việc.

Ngay khi cô đi cùng Lạc Thiên vào, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía họ. Nhưng hầu hết nhân viên đều chỉ dám cúi đầu chào, không ai dám nhiều lời.

“Đây là An Nhi, trợ lý mới của tôi.” – Giọng Lạc Thiên vang vọng trong phòng họp lớn.

Những ánh mắt tò mò lóe lên. Một vài nữ thư ký khẽ thì thầm, khóe môi nhếch cười mỉa mai. Rõ ràng họ không tin một cô gái bình thường lại có thể ngồi cạnh vị trí tổng tài.

An Nhi cúi gằm mặt, bàn tay siết chặt. Cô cảm thấy từng lời thì thầm ấy như mũi dao xoáy vào tim. Nhưng cô không dám lên tiếng.

Giữa buổi sáng, cô nhận nhiệm vụ đầu tiên: mang tài liệu sang phòng Giám đốc chi nhánh.

Người đàn ông kia – Trần Duy – là cộng sự lâu năm của Lạc Thiên, bề ngoài phong độ, lịch lãm. Khi nhìn thấy An Nhi, anh ta mỉm cười thân thiện.

“Cô là trợ lý mới à? Thật vinh hạnh.” – Trần Duy đưa tay ra.

An Nhi ngập ngừng một chút rồi khẽ bắt tay. Nụ cười của Trần Duy hiền lành, ánh mắt ấm áp, khiến cô thấy nhẹ nhõm phần nào.

Họ trao đổi vài câu về công việc. An Nhi lần đầu tiên trong ngày cảm thấy thoải mái, không bị áp lực đè nén.

Nhưng khi cô vừa bước ra khỏi phòng, ánh mắt sắc lạnh của Lạc Thiên đã chờ sẵn ở hành lang.

Anh nhìn chằm chằm bàn tay cô vừa bắt tay người khác, khóe môi nhếch nhẹ, nhưng trong mắt ánh lên tia nguy hiểm.

“Cô thân thiết với anh ta lắm sao?” – Giọng anh trầm xuống, lạnh buốt.

An Nhi giật mình, vội lắc đầu. “Không! Tôi chỉ đưa tài liệu thôi…”

“Chỉ đưa tài liệu?” – Anh tiến sát, ép cô lùi lại sát tường. Hơi thở anh nóng rực, nhưng ánh mắt thì lạnh lẽo như băng. “Vậy tại sao cô cười với anh ta?”

An Nhi sững sờ. Cô không ngờ một nụ cười xã giao cũng khiến anh nổi giận.

“Tôi… tôi đâu có ý gì…” – Cô run rẩy.

Bàn tay Lạc Thiên bóp nhẹ cằm cô, buộc cô phải ngẩng lên nhìn thẳng vào anh.

“Nghe rõ đây, An Nhi. Từ hôm nay, cô không được cười với bất kỳ người đàn ông nào khác. Chỉ tôi có quyền nhìn thấy nụ cười của cô. Hiểu không?”

Nước mắt An Nhi lấp lánh nơi khóe mi. Sự chiếm hữu trong giọng nói của anh vừa khiến cô sợ hãi, vừa khiến trái tim đập loạn nhịp.

“… Tôi hiểu.” – Cô thì thầm.

Buổi trưa, An Nhi cùng các thư ký khác ăn tại căng tin công ty. Những lời xì xào bàn tán không ngớt:

“Chỉ là một cô gái nhỏ bé, dựa vào đâu mà ngồi cạnh tổng tài?”

“Chắc chắn là… thứ đó rồi.” – Một người bật cười khẩy, ánh mắt đầy khinh thường.

An Nhi cắn môi, giả vờ như không nghe thấy. Nhưng tim cô nhói đau.

Đúng lúc đó, một giọng nói quen thuộc vang lên.

“Cô ấy là trợ lý của tổng tài. Nếu không có năng lực, anh ấy sẽ không chọn.” – Trần Duy cười nhẹ, đặt khay thức ăn xuống cạnh An Nhi.

An Nhi ngạc nhiên nhìn anh. Trần Duy chỉ mỉm cười, như muốn trấn an.

Cô định cảm ơn, thì từ phía xa, bóng dáng cao lớn quen thuộc bước vào. Ánh mắt sắc bén quét một vòng, dừng lại ngay trên hình ảnh Trần Duy và An Nhi ngồi cạnh nhau.

Cả căng tin bỗng im lặng đến mức nghe rõ tiếng thìa va vào khay.

Lạc Thiên tiến đến, gương mặt lạnh lùng, bàn tay đặt mạnh xuống bàn.

“An Nhi, theo tôi.” – Anh ra lệnh.

Cô vội vàng đứng dậy, tim đập loạn, bước theo anh ra ngoài.

Trong văn phòng riêng, cánh cửa vừa đóng sầm, anh đã xoay người, ép cô dựa vào bàn làm việc.

“Cô coi lời tôi nói chỉ là gió thoảng sao?” – Giọng anh gằn từng chữ.

“Không… tôi chỉ ăn trưa thôi…” – Cô cố gắng biện minh.

“Ăn trưa cùng đàn ông khác?” – Lạc Thiên cúi sát, ánh mắt bùng lên ngọn lửa ghen tuông. “Cô muốn thách thức sự kiên nhẫn của tôi?”

An Nhi nghẹn lời. Cô thấy rõ sự giận dữ trong anh – nhưng xen lẫn đó là thứ cảm xúc sâu kín hơn: nỗi lo sợ mất đi thứ anh đang nắm giữ.

Cô không biết phải nói gì, chỉ rơi nước mắt.

Lạc Thiên siết chặt eo cô, hơi thở nặng nề. Giọng anh khàn khàn:

“Nhớ kỹ, An Nhi. Cô là của tôi. Chỉ của mình tôi.”

Đêm đó, khi nằm trên giường, An Nhi quay lưng về phía anh. Cô nhắm mắt, nước mắt lặng lẽ rơi.

Cô tự hỏi: phải chăng cô đã đánh mất bản thân từ khoảnh khắc chấp nhận “hợp đồng” ấy?

Nhưng khi bàn tay mạnh mẽ vòng qua eo, kéo cô sát vào lồng ngực anh, hơi ấm tràn ngập, trái tim cô lại rung động.

Một mối quan hệ mập mờ, đầy chiếm hữu, vừa ngột ngạt, vừa khiến cô không thể thoát ra.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×