Buổi sáng hôm sau, An Nhi dậy từ rất sớm. Dù đêm qua khóc đến mệt lả, sáng nay cô vẫn phải đi cùng Lạc Thiên tới công ty. Cô soi mình trong gương, đôi mắt còn vương quầng thâm, nhưng cô không dám để lộ sự yếu đuối.
Trong lòng, cô rối bời. Cái cách Lạc Thiên chiếm hữu khiến cô ngạt thở, nhưng đồng thời, cô cũng không thể phủ nhận sự run rẩy lẫn rung động khi ở cạnh anh.
Trụ sở Lạc Thị, buổi họp quan trọng.
An Nhi ngồi bên cạnh, lặng lẽ ghi chép. Trong căn phòng rộng lớn, hàng loạt giám đốc, trưởng phòng báo cáo các dự án. Không khí căng thẳng, tiếng bút gõ bàn vang lên đều đều.
Bỗng nhiên, cửa phòng họp bật mở. Một nhóm người lạ mặt bước vào, ánh mắt sắc lẹm.
“Xin lỗi đã làm phiền.” – Người đàn ông dẫn đầu cười nhạt, giọng điệu châm chọc. “Tôi chỉ muốn nhắn tổng tài vài lời.”
Lạc Thiên không hề tỏ ra bất ngờ. Anh ngả người ra ghế, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng. “Đường Dũng. Anh dám xông thẳng vào địa bàn của tôi?”
Người đàn ông kia – Đường Dũng, đối thủ lâu năm trên thương trường, nổi tiếng thủ đoạn – nhếch môi cười. “Sao lại không? Anh tưởng mình có thể mãi đứng trên cao sao? Cẩn thận, có ngày sẽ sụp đổ.”
Không khí phòng họp nặng nề. Các nhân viên nhìn nhau, tim thắt lại.
Trong giây phút hỗn loạn ấy, ánh mắt Đường Dũng bất ngờ dừng trên An Nhi. Nụ cười nham hiểm lóe lên.
“À… xem ra tổng tài lạnh lùng cũng có điểm yếu rồi.”
An Nhi sững sờ, tim đập loạn. Cô không hiểu vì sao mình lại bị chú ý.
“Cẩn thận giữ người bên cạnh anh, Lạc Thiên.” – Đường Dũng nói nửa đùa nửa thật, rồi bỏ đi, để lại không khí căng như dây đàn.
Khi phòng họp tan, Lạc Thiên lập tức kéo An Nhi ra ngoài. Ánh mắt anh tối sầm, gương mặt lạnh lẽo đến mức đáng sợ.
“Đừng bao giờ đứng trước mặt hắn một mình.” – Giọng anh trầm khàn, chứa tia lo lắng bị kìm nén.
An Nhi ngập ngừng. “Tôi… tôi có làm gì đâu…”
“Cô không hiểu.” – Anh cắt ngang, bàn tay bóp chặt vai cô. “Những kẻ như Đường Dũng, chỉ cần thấy một điểm yếu, sẽ không ngần ngại tấn công. Và giờ, hắn đã nhìn thấy cô.”
Trái tim An Nhi run lên. Cô muốn hỏi: Tôi thật sự là điểm yếu của anh sao? Nhưng lời ấy nghẹn lại, không dám thốt ra.
Buổi chiều.
An Nhi xuống tầng hầm lấy tài liệu. Hành lang vắng người, ánh đèn huỳnh quang mờ mịt. Cô ôm chặt xấp hồ sơ, bước nhanh.
Đột nhiên, một bàn tay thô bạo chặn trước mặt.
“Chào cô gái xinh đẹp.” – Một gã đàn ông lạ, ánh mắt tràn đầy tà ý, cười nhăn nhở. Đằng sau hắn còn hai tên khác, bao vây kín lối.
An Nhi tái mặt, lùi lại. “Các người… muốn gì?”
“Muốn chơi thôi mà. Một trợ lý nhỏ bé, chắc cũng dễ dãi lắm nhỉ?” – Gã ta cười nham hiểm, bàn tay thò ra định chạm vào cô.
“Buông ra!” – An Nhi hét lên, cố vùng vẫy.
Nhưng chúng càng cười lớn, càng tiến sát.
Đúng lúc ấy –
“Đủ rồi!”
Giọng nói trầm lạnh vang lên, như dao chém ngang không khí. Tất cả quay đầu lại.
Lạc Thiên đứng ở cuối hành lang, bóng dáng cao lớn, ánh mắt sắc bén lóe lửa.
Trong chớp mắt, anh lao tới, nắm cổ áo gã đàn ông kia, đấm thẳng vào mặt. Tiếng xương va chạm giòn rã. Gã ngã gục, máu mũi trào ra.
Hai tên còn lại hoảng hốt lao lên, nhưng anh nhanh như báo, tung liên tiếp hai cú đá, khiến chúng quỵ xuống.
An Nhi run rẩy, nước mắt tràn mi. Cô chưa bao giờ thấy anh dữ dội đến vậy – vừa nguy hiểm, vừa bảo vệ cô đến mức tuyệt đối.
Anh quay lại, nắm chặt vai cô. “Có bị thương không?” – Giọng anh khàn khàn, hốt hoảng hiếm thấy.
“Tôi… tôi không sao…” – Cô thổn thức, nhưng nước mắt không ngừng rơi.
Lạc Thiên siết chặt cô vào lòng, ôm thật chặt. Bờ vai rộng lớn run nhẹ, như chứa đựng một nỗi sợ hãi mà anh không dám nói ra.
“Đừng bao giờ rời khỏi tầm mắt tôi nữa. Nghe rõ chưa?” – Anh thì thầm, giọng như lệnh vừa như van nài.
An Nhi ngỡ ngàng. Cô chưa từng thấy anh yếu đuối như vậy. Người đàn ông lạnh lùng, tàn nhẫn trước mặt nhân viên, giờ lại run rẩy chỉ vì lo cho cô.
Trái tim cô bỗng dưng mềm nhũn, từng giọt lệ rơi không phải vì sợ hãi nữa, mà là vì xúc động.
“… Tôi hứa.” – Cô khẽ đáp.
Đêm đó.
Trong căn phòng tối, Lạc Thiên đứng lặng trước cửa sổ. Ánh đèn thành phố hắt vào gương mặt góc cạnh, nhưng đôi mắt anh lại phảng phất sự hỗn loạn.
An Nhi bước ra từ phòng tắm, nhìn thấy anh vẫn im lặng. Không khí trĩu nặng.
“Anh… anh ổn chứ?” – Cô rụt rè hỏi.
Lạc Thiên quay lại, ánh mắt sâu thẳm. Anh bước đến, kéo cô vào lòng, cúi xuống thì thầm:
“An Nhi… đừng bao giờ rời xa tôi. Dù là bất cứ giá nào.”
Khoảnh khắc ấy, cô cảm nhận được nỗi sợ thật sự trong tim anh – nỗi sợ mất đi cô.
Và cũng từ khoảnh khắc ấy, cô hiểu rằng: mối quan hệ này không chỉ còn là ràng buộc hợp đồng, mà đã trở thành một sự phụ thuộc – nguy hiểm, nhưng không thể dừng lại.