Mấy ngày sau sự cố ở tầng hầm, An Nhi vẫn còn ám ảnh. Đêm nào cô cũng mơ thấy cảnh bị kẻ lạ mặt chặn đường, đến mức tỉnh dậy mồ hôi nhễ nhại. Nhưng cùng với đó, hình ảnh Lạc Thiên lao đến bảo vệ, ôm chặt cô vào lòng lại cứ xuất hiện, khiến cô vừa cảm thấy an toàn, vừa thấy trái tim mình rối loạn.
Cô biết mình đang dần phụ thuộc vào anh – nhưng càng như thế, cô càng sợ hãi.
Buổi sáng tại công ty.
Hôm nay, An Nhi được giao mang hồ sơ sang đối tác. Đây chỉ là một nhiệm vụ nhỏ, nhưng đối với cô, việc phải rời xa Lạc Thiên một khoảng thời gian lại khiến cô thở phào nhẹ nhõm.
“Em đi một chút sẽ quay lại.” – Cô khẽ nói với anh khi rời khỏi phòng.
Lạc Thiên ngẩng lên, ánh mắt lạnh băng dán chặt vào cô. “Đi với ai?”
“Có tài xế công ty đi cùng.” – Cô đáp nhỏ.
Anh im lặng vài giây, rồi gật nhẹ. Nhưng khi cô vừa bước ra, bàn tay anh bất ngờ giữ lại cổ tay.
“Không được nói chuyện với bất kỳ ai nhiều hơn mức cần thiết.” – Giọng anh trầm thấp, ánh mắt ánh lên sự chiếm hữu.
An Nhi thoáng sững lại, tim nhói lên. Cô mím môi, không đáp, chỉ gật đầu rồi rời đi.
Tại văn phòng đối tác.
Người phụ trách tiếp đón là một giám đốc trẻ, phong thái nhã nhặn. Anh ta vui vẻ bắt chuyện, cố gắng tạo không khí thoải mái. An Nhi chỉ lịch sự gật đầu, trả lời ngắn gọn.
Thế nhưng, khi ra đến cửa, cô bỗng nghe tiếng gọi:
“Cô An Nhi, có thể để lại số điện thoại? Đôi khi chúng tôi cần trao đổi trực tiếp, sẽ tiện hơn.”
Cô ngập ngừng. Đó là yêu cầu bình thường trong công việc, nhưng khi nghĩ đến lời cảnh cáo của Lạc Thiên, cô lại thấy lạnh sống lưng.
“Tôi… tôi nghĩ có thể liên lạc qua thư ký tổng tài thì hơn.” – Cô từ chối khéo rồi nhanh chóng rời đi.
Chiều hôm đó.
Khi vừa về đến công ty, Lạc Thiên đã đứng chờ trong phòng. Ánh mắt anh sắc như dao, lướt từ đầu đến chân cô.
“Cô đã nói chuyện gì với hắn?” – Anh hỏi thẳng, giọng gằn lại.
An Nhi khựng lại. “Tôi… chỉ đưa hồ sơ thôi. Không có gì khác.”
“Không có gì?” – Anh tiến sát, ánh mắt tối sầm. “Vậy tại sao hắn lại nhìn cô như thế?”
Cô run rẩy, lùi một bước. “Anh… anh theo dõi tôi sao?”
Lạc Thiên không phủ nhận. “Tôi phải chắc chắn an toàn cho cô.”
An Nhi cắn môi, trong lòng dấy lên cảm giác nghẹt thở. “Đây đâu còn là bảo vệ nữa… đây là giam cầm!”
Lạc Thiên sững lại. Lần đầu tiên cô dám thốt ra những lời này trước mặt anh.
“Anh có quyền gì kiểm soát từng hơi thở của tôi? Tôi đã đồng ý hợp đồng, nhưng điều đó không có nghĩa là anh có thể tước đi mọi tự do!” – Giọng cô nghẹn lại, nhưng vẫn cố gắng nói hết.
Không khí đông cứng.
Ánh mắt Lạc Thiên lóe lên sự giận dữ, nhưng xen lẫn một nỗi đau mơ hồ. Anh bóp chặt vai cô, giọng khàn khàn:
“Cô thật sự nghĩ tôi chỉ muốn ràng buộc cô bằng một tờ hợp đồng sao? An Nhi… tôi không cho phép cô rời khỏi tôi. Không bao giờ.”
An Nhi chảy nước mắt. “Anh… anh đang sợ điều gì?”
Anh im lặng, chỉ siết chặt cô hơn. Trong khoảnh khắc ấy, cô cảm nhận rõ một thứ gì đó ẩn giấu trong anh – không chỉ là ham muốn chiếm hữu, mà còn là nỗi lo sợ đánh mất.
Đêm hôm đó.
An Nhi nằm trên giường, lưng quay về phía anh. Trái tim cô mệt mỏi, đầu óc rối bời. Cô không biết mình còn đủ sức chịu đựng sự kiểm soát này bao lâu nữa.
Đột nhiên, bàn tay mạnh mẽ vòng qua eo, kéo cô áp sát.
“Ngủ đi.” – Giọng anh trầm thấp vang lên bên tai.
“Anh không thể cứ ép tôi như vậy mãi…” – Cô thổn thức.
“Đúng, tôi không thể ép cô… nếu như tôi không cần cô.” – Lạc Thiên dừng một chút, rồi thì thầm: “Nhưng sự thật là tôi cần cô… hơn bất kỳ thứ gì.”
An Nhi sững lại. Trái tim run lên vì lời thú nhận ấy.
Cô không đáp, chỉ lặng lẽ rơi nước mắt. Sợi dây vô hình giữa họ ngày càng siết chặt, dù cô khao khát thoát ra, nhưng đồng thời, cô cũng không thể phủ nhận bản thân đã bị ràng buộc quá sâu.