Buổi sáng hôm nay, An Nhi thức dậy với đôi mắt sưng húp sau một đêm trằn trọc. Trong lòng cô như có hai giọng nói đối nghịch: một giọng thì thầm rằng cô cần phải rời khỏi vòng tay Lạc Thiên nếu không muốn đánh mất chính mình, giọng kia lại run rẩy khi nhớ đến sự ôm ấp đầy hơi ấm của anh.
Cô hít một hơi thật sâu, bước vào nhà tắm. Ánh gương phản chiếu một gương mặt mệt mỏi, nhưng trong ánh mắt lại lóe lên một tia cứng cỏi chưa từng có.
“Mình phải tìm cách thoát ra… nếu không, sáu tháng sẽ biến thành cả đời.”
Tại công ty.
An Nhi vẫn ngồi cạnh Lạc Thiên trong buổi họp. Anh như thường lệ, gương mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén khiến cả phòng nín thở. Nhưng hôm nay, cô không còn chỉ lặng lẽ gật đầu như mọi khi.
Trong một phần báo cáo, khi anh chuẩn bị cắt ngang lời một giám đốc trẻ, An Nhi bất ngờ cất giọng nhỏ nhẹ:
“Em nghĩ… có thể để anh ấy trình bày hết. Biết đâu sẽ có hướng đi mới.”
Cả phòng im bặt. Mọi người ngỡ ngàng, còn Lạc Thiên chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt xoáy sâu vào cô.
Trong thoáng chốc, tim cô run lên dữ dội, nhưng cô cố gắng giữ bình tĩnh, nhìn thẳng vào anh.
Im lặng vài giây, Lạc Thiên phất tay. “Tiếp tục.”
Không khí bùng lên sự kinh ngạc. Một trợ lý nhỏ bé dám chen vào cuộc họp? Nhưng chính sự can thiệp ấy lại khiến buổi thảo luận rẽ sang hướng mới, và kết quả khá khả quan.
Khi bước ra khỏi phòng họp, An Nhi thở hắt, bàn tay toát mồ hôi. Cô biết mình vừa liều lĩnh. Và đúng như dự đoán –
“An Nhi.”
Giọng trầm lạnh vang sau lưng. Cô bị kéo mạnh vào phòng làm việc riêng.
Cánh cửa đóng sầm. Anh xoay người ép cô vào tường, ánh mắt tối sầm.
“Cô nghĩ mình là ai mà dám chen vào lời tôi?” – Giọng anh lạnh lẽo, nguy hiểm.
An Nhi siết chặt nắm tay. Trước đây, cô sẽ run rẩy cầu xin. Nhưng hôm nay, cô ngẩng cao đầu, mắt hoe đỏ nhưng kiên định:
“Em không phải con búp bê chỉ biết nghe lời. Nếu anh thật sự muốn em ở cạnh, hãy để em có tiếng nói. Em không chịu nổi khi bị xem như món đồ.”
Lạc Thiên sững lại. Ánh mắt anh thoáng rung động – lần đầu tiên cô dám chống lại anh mạnh mẽ đến thế.
Trong giây lát, bầu không khí căng thẳng đến ngạt thở. Anh siết chặt vai cô, rồi buông ra, bước lùi lại.
“Cô muốn nổi loạn?” – Giọng anh trầm khàn.
“Không. Em chỉ muốn được sống như một con người.” – Nước mắt cô rơi, nhưng giọng nói vẫn dứt khoát.
Lạc Thiên quay đi, bàn tay giấu trong túi quần nắm chặt đến run lên. Anh chưa từng thấy bản thân mất kiểm soát như thế này – vừa giận dữ, vừa bất lực, vừa sợ hãi.
Đêm hôm đó.
An Nhi ngồi thu mình bên cửa sổ, nhìn xuống thành phố sáng đèn. Cô tự hỏi, liệu mình có thể thật sự thoát khỏi anh? Hay mọi phản kháng chỉ là vô ích?
Đằng sau, bước chân nặng nề tiến lại. Lạc Thiên đứng lặng, nhìn bóng lưng gầy nhỏ.
Trong thoáng chốc, anh muốn nói một điều gì đó mềm mại, muốn xin cô đừng rời xa. Nhưng khi mở miệng, giọng nói lại lạnh băng:
“Em có thể ghét tôi, nhưng đừng bao giờ nghĩ đến chuyện rời đi.”
An Nhi quay lại, nước mắt rơi lã chã. “Anh đang giam cầm em… nhưng em không phải chim trong lồng.”
Khoảnh khắc ấy, hai ánh mắt chạm nhau – một bên đầy kiêu ngạo và nỗi sợ mất mát, một bên đầy phản kháng và tuyệt vọng.
Một cơn bão sắp ập đến, cuốn cả hai vào vòng xoáy tình cảm không lối thoát.