Ba ngày sau cuộc tranh cãi, An Nhi sống trong trạng thái mệt mỏi triền miên. Dù Lạc Thiên không còn trực tiếp kiểm soát từng hành động, nhưng sự im lặng của anh còn khiến cô ngột ngạt hơn cả những lần chiếm hữu dữ dội.
Trong công ty, anh lạnh lùng đến mức khiến tất cả nhân viên đều run sợ. Với riêng cô, anh không nói một lời nào, chỉ nhìn thoáng qua rồi quay đi.
Ban đầu, An Nhi thấy nhẹ nhõm. Nhưng càng về sau, cô lại thấy lòng mình nặng trĩu.
“Đây có lẽ là cơ hội duy nhất… để mình thoát ra.”
Buổi chiều muộn.
Cô ngồi trong căn hộ nhỏ của mình – nơi đã lâu rồi không còn về. Tất cả vẫn giản dị, bụi bám nơi góc tường, nhưng với cô, nơi này mới thật sự là nhà.
Cô lấy tờ hợp đồng trong túi, nhìn dòng chữ “6 tháng” mà tim nhói lên. Cô mới đi được chưa đầy hai tháng, nhưng mỗi ngày trôi qua dài như một cực hình.
Cô nghĩ đến cha – ông vẫn đang hồi phục sau ca phẫu thuật. Nếu biết sự thật, chắc chắn ông sẽ đau lòng.
An Nhi hít sâu, lấy giấy bút, viết một lá thư ngắn:
“Lạc Thiên, em không thể tiếp tục sống như một cái bóng trong cuộc đời anh. Em biết mình chẳng thể thay đổi anh, nhưng em cũng không thể đánh mất bản thân. Hãy coi như hợp đồng này chấm dứt từ hôm nay.”
Cô đặt lá thư vào phong bì, run rẩy cầm lấy vali nhỏ.
“Chỉ cần bước ra khỏi đây, mình sẽ tự do…”
Đêm, tại sân bay.
An Nhi kéo vali bước nhanh. Mỗi bước đi, tim cô như bị ai đó bóp nghẹt. Nhưng cô tự nhủ, đây là lựa chọn đúng.
Bỗng một bóng dáng quen thuộc xuất hiện ngay cửa ga quốc tế. Bước chân cô khựng lại.
Lạc Thiên đứng đó, dáng người cao lớn, ánh mắt sắc bén. Trong tay anh cầm lá thư mà cô để lại.
Không khí đông cứng.
“Em nghĩ em có thể rời đi dễ dàng thế sao?” – Giọng anh khàn khàn, nhưng không còn là sự lạnh lẽo thường ngày, mà là một nỗi đau trần trụi.
An Nhi siết chặt quai vali. “Em không phải món đồ. Em không thể sống cả đời trong lồng sắt anh dựng lên.”
Đôi mắt Lạc Thiên tối sầm. Anh bước nhanh đến, nắm chặt cánh tay cô. “Tôi cho em mọi thứ – tiền bạc, sự bảo vệ, thậm chí cả trái tim mà tôi chưa từng trao cho ai. Vậy mà em muốn bỏ đi?”
“Em chỉ muốn… được là chính mình.” – Giọng cô run rẩy, nhưng kiên định.
Trong giây phút ấy, sự kiêu ngạo trong đôi mắt Lạc Thiên vụt tắt. Anh chậm rãi buông tay, rồi bất ngờ – quỳ xuống trước mặt cô.
Cả đại sảnh ồn ào bỗng lặng đi. Mọi ánh mắt đều đổ dồn.
“An Nhi…” – Giọng anh khàn đặc. “Đừng đi. Tôi xin em. Chỉ một lần này thôi.”
An Nhi chết lặng. Cô chưa từng tưởng tượng người đàn ông lạnh lùng, quyền lực đến vậy, lại có ngày hạ mình trước mặt bao người chỉ để níu giữ cô.
Trái tim cô thắt lại, nước mắt tuôn như mưa.
“Anh… anh thật sự cần em đến thế sao?”
Lạc Thiên ngẩng lên, đôi mắt rực cháy. “Cần. Không phải vì hợp đồng, không phải vì chiếm hữu… mà vì tôi sợ mất em.”
Khoảnh khắc ấy, hàng rào băng giá trong tim An Nhi vỡ vụn. Cô hiểu, tình cảm này đã vượt xa khỏi những ràng buộc ban đầu.
Cô buông vali, quỳ xuống ôm chầm lấy anh giữa dòng người đông đúc.
Cả thế giới như biến mất, chỉ còn lại hai người ôm nhau, trong một lời hứa ngầm chưa kịp nói thành lời.