Sau đêm ở sân bay, trái tim An Nhi dường như đã thay đổi. Hình ảnh Lạc Thiên – người đàn ông kiêu ngạo, lạnh lùng, quyền lực, nay lại quỳ gối trước mặt cô – in sâu vào tâm trí, trở thành vết khắc không thể xóa nhòa.
Cô không còn nghĩ anh chỉ là kẻ chiếm hữu, mà bắt đầu nhìn thấy một Lạc Thiên yếu đuối, cô đơn, khát khao tình cảm như bất cứ con người nào khác.
Buổi sáng hôm sau.
Trong căn penthouse rộng lớn, An Nhi tỉnh giấc, thấy Lạc Thiên đang ngồi trên sofa, mắt nhắm hờ, cà phê trên bàn còn bốc khói.
“Anh chưa ngủ sao?” – Cô khẽ hỏi.
Anh mở mắt, ánh nhìn mệt mỏi nhưng ấm áp. “Anh sợ… nếu nhắm mắt, khi mở ra sẽ không thấy em nữa.”
Tim cô nhói lên. Cô bước đến, nhẹ nhàng đặt tay lên bàn tay anh. “Em đã ở lại. Và em sẽ không đi đâu… ít nhất là lúc này.”
Một thoáng ngạc nhiên lướt qua mắt anh. Rồi anh kéo cô ngồi vào lòng, ôm chặt, như sợ nếu buông ra thì sẽ mất.
Khoảnh khắc đó, lần đầu tiên An Nhi tự nguyện vòng tay ôm lại anh.
Tại công ty.
Sự thay đổi trong mối quan hệ giữa hai người khiến bầu không khí quanh họ cũng đổi khác. Lạc Thiên không còn quá gay gắt khi cô mắc lỗi nhỏ, thậm chí đôi khi ánh mắt anh lướt qua còn chứa sự dịu dàng hiếm hoi.
Nhưng điều đó lại khiến những người xung quanh xôn xao nhiều hơn.
Một nhóm nhân viên nữ thì thầm trong thang máy:
“Không ngờ trợ lý nhỏ bé đó lại có thể khiến tổng tài thay đổi thái độ.”
“Cẩn thận đấy, rồi cũng sẽ bị vứt bỏ thôi.”
An Nhi nghe thấy, chỉ mỉm cười gượng gạo. Nhưng trong tim, cô bắt đầu có niềm tin rằng quan hệ giữa mình và Lạc Thiên không chỉ là hợp đồng.
Một buổi chiều.
An Nhi được phân công đi cùng Lạc Thiên dự buổi ký kết quan trọng. Cô chọn một bộ váy công sở nhã nhặn, trang điểm nhẹ. Khi bước ra, Lạc Thiên nhìn thoáng qua, đôi mắt ánh lên tia hài lòng.
“Đẹp.” – Anh buông một từ ngắn gọn, nhưng khiến tim cô đỏ bừng.
Tại buổi ký kết, cô ngồi bên cạnh, cẩn thận sắp xếp tài liệu. Ánh đèn flash chớp liên tục. Trong giây phút ấy, An Nhi thoáng thấy tự hào – không phải vì danh nghĩa trợ lý, mà vì được đứng cạnh anh.
Nhưng sóng gió bắt đầu.
Trong bữa tiệc sau buổi ký kết, một vị khách đặc biệt xuất hiện – Đường Dũng.
Anh ta tiến tới, nụ cười nửa miệng, ánh mắt lướt từ Lạc Thiên sang An Nhi.
“Ồ, chẳng phải đây là cô trợ lý đặc biệt sao? Xem ra tổng tài Lạc đã thay đổi phong cách rồi.”
Không khí căng thẳng. Lạc Thiên nắm chặt bàn tay An Nhi dưới gầm bàn, như trấn an nhưng cũng như khẳng định chủ quyền.
“Đường Dũng, anh tới đây làm gì?” – Giọng Lạc Thiên lạnh như băng.
“Chỉ là chúc mừng thôi.” – Hắn cười nhạt, rồi nghiêng đầu nhìn An Nhi. “Cô gái này… thật sự thú vị. Không biết, nếu có một ngày, cô ấy rơi vào tay người khác, anh sẽ phản ứng thế nào?”
Tim An Nhi thắt lại. Câu nói ấy chẳng khác gì một lời tuyên chiến công khai.
Tối hôm đó.
Trên đường về, không khí trong xe nặng nề. An Nhi lặng im, Lạc Thiên siết chặt vô lăng, gương mặt u ám.
Bất ngờ, anh dừng xe bên đường, quay sang nhìn thẳng vào cô.
“An Nhi, em phải hứa với anh – dù bất cứ chuyện gì xảy ra, đừng tin lời hắn, đừng để hắn lại gần em.”
Cô khẽ run, rồi gật đầu. “Em hiểu. Nhưng anh… anh có thể nói cho em biết vì sao hắn lại nhắm vào em không?”
Ánh mắt Lạc Thiên tối lại. Anh im lặng rất lâu, rồi thở hắt ra.
“Vì hắn biết em là điểm yếu của anh.”
Câu nói ấy khiến An Nhi chết lặng. Nước mắt bất giác rơi xuống.
“Anh… thực sự coi em là điểm yếu sao?”
Lạc Thiên khẽ vuốt má cô, giọng khàn khàn: “Không. Em là sức mạnh của anh. Nhưng trong mắt kẻ thù, sức mạnh cũng đồng nghĩa với mục tiêu.”
An Nhi nghẹn lời, chỉ có thể ngả đầu vào vai anh.
Đêm khuya, tại căn penthouse.
Lạc Thiên đứng trước cửa sổ, ánh đèn thành phố hắt lên gương mặt sắc lạnh. Trong tay anh là một tập hồ sơ mật – toàn bộ chứng cứ cho thấy Đường Dũng đang ngấm ngầm cấu kết với đối thủ nước ngoài, tìm cách hạ bệ tập đoàn Lạc Thị.
Anh biết, trận chiến này sẽ khốc liệt hơn bao giờ hết. Và An Nhi – cô gái anh yêu – chắc chắn sẽ trở thành con mồi cho bọn chúng nếu anh sơ suất.
Ánh mắt anh ánh lên lửa giận, nhưng khi quay lại thấy An Nhi đang ngủ yên trên giường, gương mặt anh mềm lại.
“Anh sẽ không để bất kỳ ai chạm vào em… kể cả phải đánh đổi tất cả.” – Anh thì thầm trong bóng đêm.