Đêm buông xuống như một tấm màn nhung dày đặc. Cả khu chung cư dần tắt đèn, chỉ còn vài ô cửa sổ le lói ánh sáng vàng nhạt. Linh Nhi trở mình trên giường, không tài nào ngủ được. Kể từ buổi sáng được gặp lại Minh Duy, đầu óc cô cứ quay cuồng trong mớ suy nghĩ mơ hồ.
Anh ấy lạ lắm… Mỗi lần đến gần, em thấy vừa lạnh vừa… nóng.
Cô khẽ ôm gối, ánh mắt nhìn lên trần nhà. Một chút bối rối, một chút háo hức không tên đang dần lớn lên trong lòng cô gái trẻ.
11 giờ đêm.
Phòng bên cạnh – nơi của Minh Duy – ánh đèn vẫn chưa tắt.
Trong phòng, Minh Duy ngồi trước laptop, đang xem lại một bản ghi âm cũ. Âm thanh vang lên qua loa nhỏ:
“Tôi không kiểm soát được nữa, bác sĩ ạ. Mỗi đêm, tôi đều tưởng tượng cảnh mình chiếm lấy cô ta… từng chút, từng chút một. Tôi ghét bản thân, nhưng cũng thèm khát cảm giác ấy…”
Giọng nữ vang lên, khản đặc và ám ảnh. Gương mặt Minh Duy tối lại. Anh tắt máy, ngả người ra ghế sofa, nhắm mắt.
Bóng tối bao phủ căn phòng, nhưng dục vọng không ngủ. Nó rình rập dưới làn da, dưới lớp vỏ đạo mạo mà anh cố giữ.
Anh từng là người cứu người khác. Nhưng khi không thể cứu nổi bản thân… anh chọn im lặng.
12 giờ đêm.
Linh Nhi vẫn chưa ngủ. Cô mở điện thoại, lướt xem vài video giải trí nhưng đầu óc không thể tập trung. Tiếng máy lạnh rì rì khiến không gian càng thêm yên tĩnh. Bỗng—
“A… ừm… đừng…”
Linh Nhi giật bắn người. Tiếng rên… rất khẽ, nhưng rõ ràng vang lên từ vách tường bên cạnh.
Cô căng tai nghe kỹ.
“Ư… a…”
Là giọng phụ nữ. Vừa rên, vừa ngắt quãng.
Không lẽ…?
Linh Nhi đỏ mặt. Cô lồm cồm bò dậy, dán tai vào tường. Tiếng động vẫn tiếp tục. Nhỏ thôi, nhưng thật. Cô cảm thấy tim mình đập thình thịch. Cơ thể như nóng lên một cách lạ lùng.
Anh ta có người yêu sao? Hay là… một cuộc tình một đêm?
Trong đầu cô hiện lên hình ảnh Minh Duy: gương mặt nghiêm nghị ấy, đôi bàn tay ấy, nếu đặt lên cơ thể phụ nữ… sẽ như thế nào?
Cô cắn môi, hai má đỏ bừng. Cảm giác xấu hổ lẫn tò mò khiến cô như mất kiểm soát.
Bên phòng Minh Duy, anh đang tập trung… thở. Mồ hôi rịn trên trán. Anh không chạm vào ai cả. Những âm thanh ấy không thật. Chúng nằm trong đầu anh – một vết hằn của quá khứ chưa xóa được.
Anh bật dậy, rót một ly nước lạnh, uống cạn. Nhưng cổ họng vẫn khô rát.
Cửa phòng vang lên tiếng cốc cốc nhẹ nhàng.
Minh Duy hơi sững lại.
Anh ra mở cửa.
Linh Nhi đứng đó. Mắt mở to, chân trần, tóc hơi rối, gương mặt đỏ vì không khí hay vì điều gì khác – không ai rõ.
– Em… không ngủ được – cô nói nhỏ.
– Tôi không phải thuốc an thần – anh đáp, định khép cửa.
Nhưng cô giơ tay, chặn lại. Một hành động rất nhanh, rất liều.
– Nhưng anh… là thứ khiến người khác mất ngủ. Anh không biết à?
Minh Duy nhìn cô. Ánh mắt cô không còn ngây thơ như lần đầu gặp. Mà đầy ẩn ý.
– Em đang đùa với lửa, Linh Nhi – anh nói chậm.
– Nếu em không sợ bị bỏng thì sao?
Trong giây phút im lặng ấy, cả hai người như lạc vào một khoảng không kỳ lạ – nơi lời nói không còn quan trọng. Chỉ còn ánh mắt, hơi thở, và khoảng cách ngày càng ngắn lại.
Minh Duy bước lùi vào trong.
Không nói gì.
Cô cũng bước vào.
Không do dự.
Cánh cửa khép lại sau lưng.