cấm dục

Chương 4: Lần Đầu Tiên Bị Khóa Trong Vòng Tay Anh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Cánh cửa đóng lại.
Căn phòng chìm trong ánh đèn vàng dịu nhẹ, đủ để thấy rõ từng đường nét – và đủ mờ để che đi những ranh giới mỏng manh giữa đúng và sai.

Minh Duy đứng yên, dựa lưng vào cánh cửa. Linh Nhi thì bước chậm, đôi mắt như bị mê hoặc bởi thứ khí chất lạnh lùng toát ra từ anh – không phải cái lạnh vô cảm, mà là cái lạnh khiến người khác muốn... lao vào.

– Em biết mình đang làm gì chứ? – Anh hỏi, giọng trầm.

– Không chắc... – Linh Nhi trả lời, đôi môi khẽ cong. – Nhưng nếu anh không ngăn em, thì tức là anh cũng muốn điều tương tự.

Minh Duy cười khẽ. Không ai dạy anh cách cưỡng lại một cô gái vừa ngây thơ vừa táo bạo thế này.
Anh bước lại gần. Khoảng cách giữa họ chỉ còn vài bước chân, rồi một bước… và không còn gì cả.

Bàn tay anh đưa lên, vuốt nhẹ má cô. Cô không tránh. Thay vào đó, cô khẽ nghiêng đầu, để da mình chạm hẳn vào tay anh – như một lời mời gọi âm thầm.

– Em đang chơi với thứ mà em không hiểu – anh thì thầm bên tai cô. – Và anh... không phải người biết dừng lại khi đã bắt đầu.

– Em không cần hiểu. Em chỉ cần... cảm nhận.

Đó là lời cuối cùng giữa họ, trước khi bờ môi anh phủ lấy môi cô.


Nụ hôn đầu tiên.
Không vồ vập, nhưng cũng chẳng dịu dàng.
Nó mang theo vị của đàn ông trưởng thành, của sự kìm nén lâu ngày và cả một chút tức giận – vì cô quá liều lĩnh, quá gần, quá mềm mại.

Tay anh siết lấy eo cô, kéo sát vào người. Cô cảm nhận được nhịp tim anh – nhanh, mạnh, và nóng. Một bàn tay khác luồn vào mái tóc cô, giữ chặt. Lưỡi anh lướt qua, chạm khẽ rồi xoáy sâu. Cô nghẹn thở, hai chân khẽ run.

Không còn là hàng xóm. Không còn là trò đùa. Từ khoảnh khắc này, cô đã bước chân vào vùng cấm của anh.


Minh Duy bế bổng cô lên, đặt xuống ghế sofa. Mắt anh tối lại khi nhìn thấy cổ áo cô bung ra hờ hững, để lộ một khoảng da trắng nõn.
Anh cúi xuống, hôn dọc từ cổ đến xương quai xanh. Mỗi chạm là một dấu ấn – nhẹ nhưng cháy bỏng.

– Dừng lại… một chút thôi… – Linh Nhi thở gấp.

– Muộn rồi. Em mở cửa, chứ không phải anh.

Anh tháo từng cúc áo cô, chậm rãi như đang gỡ một lớp vỏ non nớt khỏi thế giới ngây thơ. Cô chỉ biết nắm lấy cánh tay anh, nhắm mắt và để mặc mọi cảm giác lạ lẫm tràn vào.


Lần đầu tiên của cô, không phải là một bản nhạc nhẹ nhàng. Nó là một bản hòa tấu đan xen giữa những tiếng thở gấp, những lần nhăn mặt vì đau, và cả những khoảnh khắc bối rối xen lẫn thích thú.

Minh Duy không dịu dàng như cô tưởng. Anh không bạo lực, nhưng cũng chẳng nâng niu.
Anh dạy cô cách cảm nhận. Cách cắn nhẹ vào môi để không kêu lên quá lớn. Cách cong lưng đúng lúc để hòa vào từng chuyển động.
Anh không nói yêu. Nhưng từng cái vuốt ve, từng nhịp đẩy – đều mang theo một thứ khao khát không lời.

Khi tất cả lắng xuống, Linh Nhi nằm trong lòng anh, ngực phập phồng.

Cô quay đầu nhìn anh – gương mặt vẫn lạnh, vẫn trầm mặc.

– Anh luôn im lặng như vậy sao? – cô hỏi nhỏ.

– Bởi vì nói ra... sẽ không còn kiểm soát được nữa.

Cô khẽ cười, kéo tấm chăn mỏng phủ lên người. Cô biết… đêm nay là bước ngoặt. Không phải vì cô đã mất đi sự ngây thơ, mà vì cô đã bước vào thế giới của anh – nơi mọi thứ đều gợi cảm, nguy hiểm và ám ảnh.


Bên ngoài cửa sổ, gió đêm thổi nhẹ.
Nhưng trong căn phòng ấy… lửa vừa được nhóm lên.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.