cấm dục

Chương 5: Sáng Sau Cơn Mơ Dài


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ánh sáng ban mai len lỏi qua lớp rèm mỏng, rọi nhẹ lên gương mặt Linh Nhi đang ngủ say. Cô gái trẻ nằm nghiêng, chăn quấn ngang eo, mái tóc xõa dài rối nhẹ vì một đêm chẳng yên bình. Đôi má còn vương chút ửng đỏ, môi hé mở như vừa mơ về điều gì đó ngọt ngào — hoặc… táo bạo.

Bên cạnh, Minh Duy ngồi tựa lưng vào đầu giường, đã tỉnh từ lâu. Chiếc áo sơ mi mặc lại hờ hững, hai cúc cổ không cài. Anh im lặng hút một điếu thuốc, ánh mắt mơ hồ nhìn ra ngoài cửa kính.

Anh không quay sang nhìn cô.

Dù biết rõ cô đang nằm đó. Trần trụi, mềm mại, và… ngây thơ đến mức khiến anh sợ chính mình.


Một giờ trước.

Khi cô gái ấy thiếp đi trong lòng anh, Minh Duy đã ngồi dậy, đi vào phòng tắm. Anh nhìn chính mình trong gương – người đàn ông có gương mặt điềm đạm, ánh mắt sâu và nụ cười không còn dùng đến.

Anh không thấy vui. Cũng không thấy tội lỗi.
Chỉ thấy… rối.

“Mày vừa làm gì thế, Duy?”

Không phải lần đầu anh lên giường với một người phụ nữ. Nhưng đây là lần đầu tiên anh làm điều đó với một cô gái hoàn toàn không thuộc về kiểu người của mình – và tệ hơn, anh biết rõ mình không nên dính vào.

Cô quá trẻ.

Quá nhẹ dạ.

Và quan trọng nhất… cô không biết gì về anh cả.


Hiện tại.

Linh Nhi khẽ trở mình. Rồi mở mắt.

Vừa chạm phải ánh sáng, cô đưa tay che mặt, miệng khẽ rên:

– Ưm… sáng rồi à?

Giọng cô khàn nhẹ sau một đêm dài. Gợi cảm đến mức khiến Minh Duy khẽ siết điếu thuốc trong tay.

Anh đứng dậy, dập tàn thuốc vào khay, rồi đáp:

– Có nước trong phòng tắm. Khăn sạch trong ngăn tủ dưới. Dậy rửa mặt đi.

Linh Nhi ngồi dậy, chăn tụt xuống làm lộ bờ vai trần. Cô vội kéo lại, ngượng ngùng nhìn anh:

– Anh… không định nói gì à?

– Chuyện gì?

– Ờ thì… chuyện tối qua…

Minh Duy quay mặt đi.

– Tôi không có thói quen nói mấy lời sau khi xong chuyện. Đặc biệt là với người không xác định mối quan hệ.

Câu nói như một cú đập vào ngực cô.

Linh Nhi cười nhẹ, nhưng trong mắt đã ánh lên tia hụt hẫng.

– À… ra vậy. Em hiểu rồi.

Cô thu dọn quần áo, lặng lẽ bước vào phòng tắm. Cánh cửa đóng lại.

Minh Duy đứng đó, đôi mắt hướng về phía cánh cửa ấy. Anh biết mình vừa đẩy cô ra. Cố tình, và cũng là… để bảo vệ.


Mười phút sau.

Linh Nhi bước ra, đã mặc lại váy ngắn và áo phông trắng từ hôm qua. Cô đứng trước mặt anh, gương mặt không còn đỏ bừng, mà là sự im lặng khó đoán.

– Em về phòng đây. Dù sao… cũng cảm ơn vì trải nghiệm thú vị.

Cô nói, giọng bình thản.

Minh Duy không đáp.

Cô quay đi, mở cửa.

Nhưng trước khi bước hẳn ra ngoài, cô nói thêm:

– Anh biết không… dù chỉ một đêm, nhưng em vẫn thấy đáng giá. Vì ít nhất… nó là thật.
Không giống như vài người – sống mà giấu mình sau lớp mặt nạ, rồi tự giam mình trong vỏ bọc lạnh lùng.

“Chúc anh sống vui với nó.”

Cô đóng cửa. Không mạnh. Nhưng đủ để làm tim Minh Duy nhói lên.


Anh ngồi phịch xuống ghế, bật cười – một tiếng cười nhẹ nhưng đầy cay đắng.

“Cô gái đó… không ngốc như mình tưởng.”

Anh đưa tay lên cổ, nơi hôm qua còn có dấu răng nhẹ của Linh Nhi. Bây giờ, nó đã mờ… nhưng cảm giác thì vẫn còn đó.
Âm ấm, day dứt… và dễ nghiện.


Trong phòng mình, Linh Nhi ngồi ôm gối.
Không khóc.

Nhưng trong lòng thì bừa bộn. Tự hỏi: “Mình vừa làm gì thế này? Mình đã quá dại dột rồi sao?”

Nhưng cùng lúc, sâu trong tim, có một điều rõ ràng hơn cả:
“Dù có lạnh lùng, có đẩy em ra bao nhiêu lần… thì anh cũng đã là người đầu tiên của em.”

“Và em sẽ không dễ dàng buông tay đâu, Minh Duy.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.