cấm dục

Chương 8: Người Cần Nhất Là Em


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ba ngày.

Minh Duy không thấy Linh Nhi.

Không ánh đèn bật sáng mỗi tối bên căn hộ 1603. Không tiếng gõ cửa quen thuộc vào lúc 11 giờ đêm. Không tiếng cười lảnh lót khi cô lỡ tay làm rơi đồ. Cả thế giới của anh… trở nên im ắng một cách kỳ lạ.

Minh Duy không phải kẻ không biết chịu đựng cô đơn. Anh đã sống một mình đủ lâu, đủ lạnh, đủ trơ lì với mọi mối quan hệ. Nhưng lần đầu tiên trong đời, sự vắng mặt của một người con gái khiến anh bứt rứt.

Anh không ngủ được. Không ăn được. Và không hiểu nổi mình.


Sáng thứ tư, anh thấy một chiếc balo nhỏ dựng cạnh cửa phòng Linh Nhi. Một đôi giày sneaker cũ cũng biến mất.

Từ khi nào anh bắt đầu để ý cả giày dép của cô?

Anh gõ cửa. Không ai trả lời. Lòng bàn tay siết chặt.


Linh Nhi đang ở nhà bạn.

Cô nói dối là cần thời gian tập trung làm bài khóa luận. Thực ra, cô chỉ đang tập quen với nhịp sống không có anh.

Cô ngồi trên giường, mắt nhìn trần nhà, đầu rối bời. Từ hôm để lại mảnh giấy, cô không liên lạc với Minh Duy. Cô không giận. Không oán. Nhưng cô biết mình cần... rút lui.

Hải Đăng – người đàn anh ở thư viện – đã nhắn cho cô tối qua:

“Dù cậu chọn yêu hay từ bỏ, hãy nhớ: đừng để mình biến thành người đánh đổi tất cả cho một trái tim không có chỗ.”

Cô cười chua chát. Câu đó nghe… giống như viết cho chính cô.


Tối hôm đó.

Minh Duy mở lại camera hành lang tầng 16.
Anh không có lý do gì chính đáng, chỉ là... muốn xem lần cuối cùng Linh Nhi xuất hiện là lúc nào.

[21h14 ngày thứ hai]
Linh Nhi mặc hoodie xám, xách theo balo, quay lại nhìn cửa phòng anh rất lâu… rồi quay đi.

Một bước quay lưng của cô, lại như một cú tát thẳng vào lòng tự cao của anh. Anh không biết vì sao lại thấy đau.

Không chịu được nữa.

Minh Duy gõ cửa phòng 1603 lần nữa.
Vẫn khóa. Anh đi xuống chỗ quản lý toà nhà.

– Cho tôi tra thông tin người thuê phòng 1603.

– Xin lỗi anh, chúng tôi không được phép cung cấp…

– Tôi là người bảo trợ hợp đồng thuê. – Anh nói dối. Không quan trọng.

5 phút sau, anh có số điện thoại của Linh Nhi.


Tin nhắn đầu tiên.

Minh Duy (1604): “Em đang ở đâu?”

Không trả lời.

Minh Duy: “Nếu anh nói... anh sai rồi, thì em có về không?”

Lần này, ba chấm hiện ra.
Rồi biến mất.
Rồi hiện lại.

Linh Nhi: “Anh sai ở đâu?”

Anh ngồi bệt xuống ghế sofa. Mặt cúi thấp.

“Anh sai vì đã để em tự bước đi, trong khi lòng anh... thì chạy theo em từng bước.”

Linh Nhi đọc xong, tim nhói lên. Cô không biết anh đang thật lòng, hay chỉ là phút yếu đuối. Nhưng rõ ràng, đây không phải kiểu người dễ thừa nhận sai lầm.

Linh Nhi: “Vậy giờ anh muốn gì?”

Minh Duy: “Anh muốn em về. Không phải vì anh cần chữa lành. Mà vì anh cần em – là em.”

Câu ấy khiến cô im lặng thật lâu.


Đêm đó.

Linh Nhi đứng trước cửa căn hộ 1604. Tay run run.
Không gõ cửa ngay. Cô chỉ đặt một chiếc túi nhỏ trước cửa.
Bên trong là đôi giày sneaker cũ mà anh từng thấy cô mang.

Và một tờ giấy viết tay:

“Em không chắc mình sẽ ở lại mãi mãi.
Nhưng nếu anh thật sự cần em – như một người con gái –
Chứ không phải một liều thuốc cho vết thương của anh...
Thì hãy mở cửa. Bây giờ.”

Linh Nhi đứng đó. Một phút.
Hai phút.

Rồi…

Cạch.

Cửa bật mở.

Minh Duy đứng bên trong, mắt thâm quầng, nhưng ánh nhìn lại sáng rực.

Anh không nói gì.
Chỉ kéo mạnh tay cô vào, ghì chặt trong lòng.

Và lần đầu tiên, anh thì thầm:

– Anh xin lỗi.
– Và anh muốn bắt đầu lại…
… nếu em còn cho phép.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.