cẩm nang chiếm hữu của nữ tỳ xuyên không

Chương 5: Cạm Bẫy Của Hệ Thống – Khi Cảm Xúc Trở Thành Con Dao Hai Lưỡi


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm, sương phủ mờ khắp sân Tịch Lãnh Cung.

Tiểu Hà tỉnh giấc vì tiếng tích tắc lạnh lùng trong đầu.

【Nhiệm vụ khẩn: Gây hiểu lầm để Giáo chủ tự tay trừng phạt ngươi.】

【Yêu cầu: Không được phản kháng, không được giải thích.】

【Thời gian: 6 canh giờ.】

【Phần thưởng: +10% sinh tồn.】

【Cảnh báo: Tổn thương thể xác có thể xảy ra.】

“Thật bệnh hoạn…” – cô cắn môi, tay siết chặt vạt áo.

Cô biết Hệ thống không cho phép phản kháng — chỉ cần từ chối, điểm sinh tồn sẽ lập tức bị xóa sạch.

Nhưng… bảo cô để hắn tự tay trừng phạt mình ư?

Giờ Thìn.

Tin đồn lan khắp Tịch Lãnh Cung: có kẻ lén đưa thư mật cho ngoại bang.

Và người bị nghi ngờ… là Tiểu Hà.

Cô bị lôi đến giữa điện.

Trên ghế cao, Hàn Lăng Phong mặc y bào đen tuyền, ánh mắt lạnh đến mức khiến tim người run rẩy.

“Ngươi có gì muốn biện hộ không?”

Cô cúi đầu, giọng run khẽ:

“Không.”

Một chữ thôi, khiến không gian đông đặc.

Đôi mắt hắn tối sầm lại.

“Ngươi nghĩ im lặng sẽ khiến ta tin ngươi sao?”

Cô vẫn không nói.

Hệ thống nhắc lại lạnh lùng:

【Nếu ngươi giải thích, nhiệm vụ thất bại.】

Cô hít sâu, đứng yên giữa đại điện, để mặc ánh mắt mọi người dồn về mình như dao cắt.

Hắn bước xuống từng bậc thang, dừng lại ngay trước mặt cô.

“Lần trước ta đã cảnh cáo — trong cung này, phản bội chỉ có một kết cục.”

Giọng hắn không to, nhưng đủ khiến tim cô thắt lại.

Hắn rút thanh roi mảnh bạc, ánh sáng lóe lên trong không khí.

Cô nhắm mắt.

Một tiếng vút vang lên — và da thịt bỏng rát.

Không phản kháng.

Không kêu.

Không giải thích.

Mỗi cú roi là một vết xé, nhưng trong đầu cô chỉ vang lên từng chữ máy vô cảm:

【Tiến trình: 60%... 70%...】

Máu tràn xuống tay áo, nhỏ giọt trên nền gạch lạnh.

Nhưng cô vẫn cúi đầu, giọng run nhẹ như gió:

“Giáo chủ… ngài làm đúng.”

Hắn khựng lại.

Câu nói ấy như lưỡi dao ngược cắm vào tim hắn.

Đôi mắt hắn dao động – một thoáng rất ngắn, rồi lại tàn nhẫn hơn:

“Nếu ta đúng, ngươi hẳn không cần khóc.”

Cô ngẩng lên.

Giọt lệ lăn trên gò má, không kìm được, nhưng cô vẫn cười.

“Vì ta sợ… không còn cơ hội để nhìn thấy ngài nữa.”

Một khoảnh khắc im lặng.

Không ai dám thở.

Roi trong tay hắn rơi xuống đất, phát ra tiếng khô khốc.

Hắn quay đi, giọng khàn đặc:

“Đem nàng đi. Giam lại. Không được chạm đến nàng nếu chưa có lệnh.”

Cô bị kéo đi, mắt mờ dần, nhưng Hệ thống vang lên:

【Nhiệm vụ hoàn thành】

【Sinh tồn +10%】

【Trạng thái cảm xúc: bất ổn.】

【Cảnh báo: Hàn Lăng Phong đang xuất hiện cảm xúc mâu thuẫn mạnh.】

Cô mỉm cười yếu ớt, trong đầu chỉ còn một suy nghĩ mơ hồ:

“Có lẽ… hắn đau hơn ta.”

Đêm.

Trong phòng tối, Hàn Lăng Phong đứng một mình.

Trên bàn vẫn là chiếc roi dính máu, còn bên ngoài, tiếng mưa rơi không dứt.

Hắn siết chặt chuôi roi, môi mấp máy:

“Tiểu Hà… rốt cuộc ngươi là ai mà khiến ta mất kiểm soát đến thế…”

Ánh nến run lên, phản chiếu đôi mắt hắn — không còn chỉ là lạnh lùng, mà ẩn chứa thứ gì đó gần như… sợ hãi.

Kết thúc chương 5

“Khi hệ thống thử thách bằng tổn thương, đôi khi không phải để giết — mà để khiến con tim bắt đầu biết sợ.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×