cấm phòng giam cầm

Chương 1: Bức Tường Vô Hình Giữa Hai Ta 🗝️


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngôi nhà của họ, một biệt thự cổ kính với kiến trúc Victoria pha lẫn hiện đại, luôn mang đến cảm giác lạnh lẽo dù được bao bọc bởi khu vườn xanh tốt. Mọi góc nhà đều sạch sẽ đến vô trùng, mọi món đồ đều được đặt ở vị trí chính xác. Đối với Mộc Trà, nơi đây là một chiếc lồng vàng. Cô đã sống ở đó mười năm, từ khi cô bé mồ côi mười tuổi được gia đình Bách An nhận nuôi.

Cô không thiếu thốn gì, nhưng luôn cảm thấy mình là một chi tiết thừa, một đốm màu lạc lõng trong bức tranh tĩnh vật hoàn hảo mà người anh trai cô đã vẽ ra.

Bách An. Cái tên ấy luôn đồng nghĩa với sự chuẩn mực, với những quy tắc sắt đá và một vẻ ngoài điềm tĩnh đến đáng sợ. Anh học Luật, đang chuẩn bị tốt nghiệp loại xuất sắc, và mang trên mình khí chất của một người đàn ông sẽ kiểm soát mọi thứ, từ phòng họp đến đời sống riêng tư. Anh đẹp trai theo một cách khắc kỷ, lạnh lùng, với đôi mắt màu hổ phách hiếm khi bộc lộ cảm xúc, và thường trực một sự xa cách lịch thiệp.

Với Mộc Trà, Bách An không chỉ là anh trai. Anh là người quản lý đời sống của cô, là người đặt ra hàng rào vô hình giữa hai người.

Và trong số tất cả những luật lệ anh đặt ra—từ giờ giới nghiêm, cách ăn mặc, đến việc không được gây tiếng động lớn—có một quy tắc duy nhất, luôn ám ảnh tâm trí Mộc Trà:

“Phòng của anh, Mộc Trà, là khu vực cấm. Em không được phép bước vào, dù bất cứ lý do gì. Đây là ranh giới tuyệt đối. Em hiểu không?”

Căn phòng cấm ấy nằm cuối hành lang tầng hai, đối diện phòng ngủ của cô. Cửa phòng luôn đóng chặt, khóa kỹ. Không bao giờ có tiếng nhạc, tiếng nói chuyện, hay bất cứ dấu hiệu sinh hoạt nào phát ra từ bên trong. Nó là một sự tồn tại bí ẩn, một lỗ đen giữa không gian hoàn hảo của ngôi nhà.

Nó chính là Bức Tường Vô Hình.

Mười năm. Mộc Trà lớn lên với sự tò mò ngày càng mãnh liệt. Khi còn nhỏ, cô sợ hãi sự cấm đoán. Lớn lên một chút, cô cố gắng phân tích nó. Và bây giờ, ở tuổi mười tám, khi cảm xúc của cô trở nên phức tạp và trưởng thành hơn, sự cấm đoán đó không còn là hàng rào mà là một lời thách thức.

Mộc Trà luôn nhìn thấy sự mâu thuẫn trong con người Bách An. Anh là người anh chu đáo, mua cho cô mọi thứ cô muốn. Nhưng anh lại thiếu đi sự thân mật cảm xúc. Anh không bao giờ ôm cô quá lâu, không chia sẻ những cảm xúc cá nhân, luôn giữ khoảng cách một cánh tay.

“Anh ấy giống như một cuốn sách hay bị niêm phong,” Mộc Trà thường tự nhủ.

Thế nhưng, có những khoảnh khắc, bức tường băng của anh lại bị rạn nứt. Đôi khi, khi anh nghĩ cô đang ngủ, Mộc Trà thấy anh ngồi một mình trong phòng khách tối, uống rượu mạnh, ánh mắt nhìn vào khoảng không vô định. Ánh mắt đó không phải là sự điềm tĩnh của một luật sư tương lai, mà là sự giằng xé, kìm nén của một người đàn ông đang cố gắng đè nén một thứ gì đó. Thứ gì đó thô bạo, nguyên thủy và đáng sợ.

Và một vài lần, Mộc Trà bắt gặp những dấu hiệu thể chất nhỏ nhặt. Khi anh thay áo sau giờ tập gym, cô thoáng thấy một vết hằn đỏ mờ ở cổ tay, hoặc sau gáy, nhanh chóng biến mất dưới cổ áo sơ mi. Nó không phải là vết thương, mà giống như dấu vết của sự áp chế, ràng buộc nào đó.

Tất cả những chi tiết vụn vặt đó gộp lại, tạo nên một câu hỏi lớn: Bên trong căn phòng cấm ấy, anh là ai? Và anh làm gì?

Một chiều thứ Sáu, sự tò mò đạt đến đỉnh điểm.

Mưa xuân rả rích. Bách An vừa hoàn thành một bài thuyết trình căng thẳng, về đến nhà với vẻ ngoài mệt mỏi hiếm có. Anh chỉ kịp lên lầu, không thèm thay giày, để lại một vệt nước nhỏ trên sàn gỗ.

"Anh về phòng nghỉ một lát," anh nói vọng xuống. "Đừng làm phiền anh."

Năm phút sau, Mộc Trà đi qua hành lang để vào phòng mình. Cánh cửa phòng Bách An không hoàn toàn đóng kín—nó hé mở một khe nhỏ. Một sự sơ suất hiếm hoi.

Mộc Trà dừng lại, tim cô đập thình thịch. Cô không cố tình nhìn trộm. Cô chỉ... đứng đó.

Qua khe cửa, cô thấy Bách An đang đứng trước tủ quần áo, lấy ra một chiếc áo phông. Anh cởi chiếc áo sơ mi ngoài ra. Khoảnh khắc ấy rất nhanh, nhưng đủ để Mộc Trà nhìn thấy.

Ngay bên dưới xương đòn, trên da thịt trắng ngần của anh, có một vết bầm tím mờ nhạt, nhỏ như dấu vân tay, không rõ nguyên nhân. Và điều khiến cô lạnh sống lưng là, trên chiếc áo sơ mi vừa cởi ra, thoang thoảng một mùi hương lạ: không phải mùi nước hoa, không phải mùi mồ hôi, mà là một mùi hương ngọt gắt của da thuộc cũ kỹ, kèm theo một chút mùi kim loại mờ nhạt.

Bách An không hề hay biết sự quan sát của cô. Anh mặc áo phông vào và gần như ngay lập tức quay lưng lại.

Mộc Trà vội vã lùi về phòng mình, đóng cửa lại nhẹ như hơi thở. Cô dựa lưng vào cửa, thở dốc.

Mùi da thuộc. Mùi kim loại. Vết bầm tím. Và sự cấm đoán tuyệt đối.

Tất cả đều dẫn về căn phòng đó.

Tối hôm ấy, trong bữa ăn, Bách An vẫn điềm tĩnh như mọi ngày. Anh nói về dự định thiền định cuối tuần, nói về việc đọc sách chuyên ngành. Sự giả tạo hoàn hảo ấy khiến Mộc Trà gần như không thể chịu đựng được.

“Ngày mai bố mẹ đi họp hội đồng quản trị ở thành phố kế bên, có lẽ phải hai ngày mới về,” Bách An nói, ánh mắt anh lướt qua cô. “Em ở nhà ngoan, đừng đi chơi đêm.”

“Vâng, anh,” Mộc Trà đáp, cảm thấy như có một luồng điện chạy dọc sống lưng.

Cơ hội đã đến. Hai ngày trọn vẹn. Cô biết anh sẽ không đi theo bố mẹ. Anh luôn có thói quen ở lại nhà một mình vào cuối tuần.

Đêm đó, Mộc Trà không ngủ được. Cô nằm nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, và tiếng thở đều đều của sự tĩnh lặng. Tâm trí cô chỉ tập trung vào một thứ: làm thế nào để vào căn phòng đó?

Bách An rất cẩn thận. Anh luôn mang theo chìa khóa chính. Cô biết anh không bao giờ để chìa khóa phòng cấm lung tung.

Nhưng rồi cô nhớ lại một chi tiết nhỏ, một sơ hở mà chỉ người quan sát kỹ như cô mới phát hiện ra. Chiếc đồng hồ cát cổ trên bàn làm việc của Bách An: mỗi khi anh cần chìa khóa, anh luôn nhấc đồng hồ cát lên, và ngay lập tức, một chiếc chìa khóa sáng bóng đã nằm trên tay anh. Anh đã tạo ra một ngăn ẩn trong đế đồng hồ.

Đồng hồ cát là biểu tượng của thời gian, nhưng với Mộc Trà, nó là chìa khóa mở ra sự cấm kỵ.

Khoảng một giờ sáng. Mộc Trà không thể chờ đợi thêm. Cô mặc một chiếc áo khoác mỏng, chân trần bước ra ngoài.

Ánh trăng mờ chiếu qua cửa sổ hành lang. Cô đi thẳng đến phòng Bách An. Anh đã ngủ.

Cô rón rén bước vào phòng làm việc của anh, tìm đến chiếc đồng hồ cát. Tay cô run rẩy đưa về phía nó, tim đập nhanh đến muốn vỡ tung.

Mộc Trà nhấc đồng hồ cát lên.

Và nó ở đó. Một chiếc chìa khóa dự phòng màu bạc, sáng loáng, không phải chìa khóa nhà hay chìa khóa xe, mà là một chiếc chìa khóa có hình dáng kỳ lạ, mang theo sự lạnh lẽo và bí ẩn.

Nắm chặt chìa khóa, Mộc Trà không quay lại. Cô đi thẳng đến căn phòng cấm.

Cô đứng trước cánh cửa gỗ sồi, hít một hơi thật sâu, ngửi thấy mùi hương quen thuộc của gỗ và bụi. Nhưng bây giờ, cô còn ngửi thấy mùi hương nồng hơn của da thuộc và kim loại, như thể chúng đã thấm qua cánh cửa.

Cô đưa chìa khóa vào ổ. Lưỡi khóa kim loại kêu "cạch" một tiếng gọn lỏn, nhưng trong không gian tĩnh lặng, âm thanh ấy vang vọng như một tiếng sét.

Mộc Trà đặt tay lên nắm đấm cửa. Mồ hôi tay cô lạnh buốt. Cô đã ở ranh giới. Chỉ cần đẩy nhẹ, cô sẽ vượt qua bức tường vô hình giữa hai người.

Sự tò mò của cô đã biến thành một khao khát tội lỗi, một nhu cầu phải biết, phải chạm.

Cô đẩy cửa.

Căn phòng mở ra. Nó không hoàn toàn tối. Ánh đèn đường xa xăm, kết hợp với ánh trăng, tạo nên một thứ ánh sáng mờ ảo, ma mị.

Mộc Trà bước qua ngưỡng cửa, đóng nhẹ cánh cửa sau lưng.

Và ngay lập tức, cô biết mình đã mắc một sai lầm khủng khiếp, đồng thời, cô cũng nhận ra mình đã tìm thấy ngôi nhà thực sự của người anh trai.

Căn phòng không phải phòng ngủ. Nó là một studio tối, rộng rãi, với một chiếc ghế dài bọc da đen chiếm phần lớn không gian. Và trên tường, được chiếu sáng lờ mờ bởi ánh sáng tự nhiên, là những vật phẩm sắp đặt gọn gàng: roi da, dây xích, vòng cổ da thuộc...

Mọi thứ đều là bằng chứng cho một sự thật: Bách An không hoàn hảo. Anh khao khát sự thống trị. Và anh đã giấu kín bí mật đó sau cánh cửa này.

Mộc Trà lùi lại một bước, sự kinh hoàng không thể che giấu. Nhưng ngay lập tức, cảm giác đó bị thay thế bằng một cơn lôi cuốn mãnh liệt.

Cô đã vượt qua bức tường.

Và cô, người em nuôi ngây thơ, đã sẵn sàng để trở thành con mồi trong căn phòng tuyệt mật này.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×