cấm phòng giam cầm

Chương 2: Phòng Tuyệt Mật: Những Vật Phẩm Im Lặng 🗝️


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Mộc Trà đứng giữa căn phòng tối, hơi thở cô nghẹn lại trong cổ họng. Không khí ở đây đặc quánh mùi da thuộc, một mùi hương hắc nhẹ của kim loại và thoang thoảng mùi gỗ đàn hương mạnh mẽ. Đây là mùi hương cá nhân, thô ráp, hoàn toàn đối lập với mùi nước hoa thanh lịch, tinh tế mà Bách An thường dùng.

Cô không còn cảm thấy sợ hãi một cách đơn thuần nữa. Thay vào đó, là một cảm giác choáng ngợp và bị mê hoặc trước bí mật trần trụi của người anh trai cô.

Ánh sáng yếu ớt xuyên qua rèm cửa, tạo ra những bóng đổ dài, ma quái. Mộc Trà chậm rãi bước đi, như thể đang bước vào một giấc mơ cấm kỵ.

Căn phòng này không hề có dấu hiệu của một phòng ngủ. Không có sách vở, không có đồ trang trí cá nhân. Nó được thiết kế để phục vụ một mục đích duy nhất: kiểm soát và thỏa mãn.

Ở trung tâm, chiếc ghế dài bọc da đen không phải là nơi để nghỉ ngơi. Nó là một chiếc bàn thao tác, với các dây đai da được gắn khéo léo ở các góc. Phía trên trần, ngay vị trí trung tâm, có những chiếc móc kim loại chắc chắn, lấp lánh như những ánh mắt nhìn trộm.

Mộc Trà đưa tay lên miệng, cố gắng ngăn tiếng thở dốc.

Mắt cô dán chặt vào bức tường trưng bày. Ở đó, dưới ánh sáng mờ, cô nhận ra bộ sưu tập của anh. Chúng được sắp xếp theo thứ tự, gọn gàng, gần như... nghệ thuật.

Có đủ loại roi da: loại bện từ da lợn mềm mại, loại được đính kim loại nặng, và loại có cán gỗ khắc họa tiết tinh xảo. Cô chạm tay vào một chiếc roi. Da thuộc lạnh buốt và mềm dẻo. Cô tưởng tượng ra lực vung của nó, cảm giác đau rát và sự quy phục. Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng cô. Nó là sự đau đớn, nhưng cũng là sự kích thích vô hạn.

Bên cạnh là các loại công cụ ràng buộc: những chiếc còng tay bằng thép không gỉ, được lót nhung mềm mại bên trong; những chiếc dây thừng bện từ lụa đen, trông đẹp mắt nhưng chắc chắn. Cô cầm một sợi dây thừng lụa lên. Nó mềm mại, mát lạnh, nhưng sức nặng của nó nhắc nhở cô về sự kiểm soát tuyệt đối.

Bách An không chỉ là một người đàn ông có dục vọng. Anh là một người đàn ông kiểm soát đến từng chi tiết.

Mộc Trà tiếp tục khám phá. Cô đến bên chiếc tủ thấp, nơi cô đã nhìn thấy trong Chương 1. Cô mở nó ra.

Bên trong là một kho báu của sự cấm kỵ.

Một chồng sổ ghi chép bìa da đen. Mộc Trà thận trọng lôi ra một cuốn. Những trang giấy được viết bằng chữ Bách An, đều đặn, sắc sảo. Cô lướt qua một cách vội vàng, nhưng những từ ngữ cô nhìn thấy đủ để làm cô đỏ mặt:

"Sự phục tùng hoàn toàn cần được xây dựng trên sự tin tưởng tuyệt đối. Khen thưởng đi kèm với trừng phạt. Không được phá vỡ hình tượng hoàn hảo bên ngoài. Nàng phải là của ta, cả thể xác và linh hồn."

Đây là những quy tắc, là triết lý sống thứ hai của anh, được xây dựng hoàn toàn trên nền tảng quyền lực và sự sở hữu.

Mộc Trà đặt cuốn sổ về chỗ cũ, tay cô run rẩy. Cô cảm thấy như thể cô không chỉ đọc được bí mật của anh, mà còn lĩnh hội được một phần bí mật đó.

Cô lại nhìn thấy chiếc ngăn kéo nhỏ ở chân ghế da. Cô mở nó ra, gần như theo một sự thôi thúc không thể cưỡng lại.

Và ở đó, cô tìm thấy chiếc hộp nhung màu đen, thứ đã ám ảnh cô từ đêm qua. Cô mở hộp.

Chiếc vòng cổ thép không gỉ nằm gọn trên lớp nhung đỏ sẫm, lấp lánh dưới ánh sáng yếu ớt. Nó trông như một chiếc kiềng cổ đắt tiền, nhưng lại có một chốt khóa rất tinh xảo. Đây không phải là một món đồ chơi thông thường. Nó là một lời cam kết, một tuyên ngôn về sự sở hữu vĩnh viễn.

Và bên dưới vòng cổ, là bức ảnh cũ của cô bé Mộc Trà mười tuổi, cười ngây thơ trên xích đu. Nụ cười ấy đối lập hoàn toàn với không gian lạnh lẽo này.

Mộc Trà run rẩy cầm bức ảnh lên. Dòng chữ viết bằng mực đen trên mặt sau: "Của Anh."

Cô không phải là một người qua đường. Cô là mục tiêu của anh. Anh đã mang cô, bằng hình ảnh, vào trong căn phòng cấm này từ lâu. Anh đã xây dựng một kế hoạch, một sự khao khát cấm kỵ xoay quanh cô.

Cảm giác sợ hãi tan biến, được thay thế bằng một cơn sốc hưng phấn. Cô em nuôi bị cấm đoán lại chính là linh hồn của căn phòng cấm.

Mộc Trà đưa tay lên cổ, tưởng tượng chiếc vòng cổ kim loại lạnh lẽo sẽ siết nhẹ, nhắc nhở cô về sự lệ thuộc. Cô cảm thấy một cơn rùng mình ngọt ngào, một sự đầu hàng tự nguyện đang dâng lên trong cô.

Đột nhiên, tiếng động vang lên từ bên ngoài.

Cạch! Cạch!

Tiếng khóa cửa chính. Bách An đã trở về.

Anh nói sẽ đi cả ngày, nhưng anh đã trở lại sớm hơn.

Mộc Trà như bị điện giật. Cô cuống cuồng đóng chiếc hộp nhung, đặt nó lại ngăn kéo. Cô ném chìa khóa dự phòng lại vị trí cũ trong đế đồng hồ cát. Cô cố gắng lau đi hơi thở nóng trên đồ da và kim loại.

Cô không còn thời gian để sợ hãi. Cô phải hành động.

Cô chạy ra cửa, mở ra một khe hở nhỏ, và khép lại nhẹ nhàng nhất có thể. Cô khóa cửa phòng cấm, rồi lao về phía phòng mình.

Đúng lúc cô chạy đến phòng, tiếng bước chân vững chãi của Bách An vang lên trên cầu thang. Cô không kịp vào phòng mình. Cô chỉ kịp nấp sau bức bình phong trang trí cuối hành lang.

Bách An dừng lại. Anh không đi thẳng vào phòng mình. Anh dừng lại ngay trước cửa phòng cấm.

Mộc Trà nín thở.

Anh đứng đó khoảng mười giây. Anh hít một hơi sâu, như thể đang đánh giá không khí. Mộc Trà cảm thấy như anh có thể ngửi thấy sự vi phạm của cô.

Anh đưa tay lên, chạm vào cánh cửa. Anh miết ngón tay trên mặt gỗ, nơi cô vừa khóa lại.

“Anh biết em đã ở đây, Mộc Trà,” cô nghe thấy tiếng anh thì thầm, giọng nói trầm và khàn, chỉ đủ để cô nghe thấy, dù anh biết cô không ở đó.

Không! Anh đang nói chuyện với chính cánh cửa, hay anh đang nói chuyện với cô?

Anh đang chơi trò chơi. Anh biết cô đang lẩn trốn, và anh đang thưởng thức nỗi sợ hãi của cô.

Sau đó, Bách An mở khóa và bước vào phòng cấm. Cánh cửa đóng lại sau lưng anh.

Mộc Trà thở phào, người cô đổ mồ hôi lạnh. Cô bước ra khỏi chỗ nấp, chạy thẳng vào phòng mình và khóa trái cửa.

Cô ngã xuống giường, đầu óc quay cuồng. Cô đã thoát.

Nhưng cô biết, cô đã không thoát. Cô đã bị giam cầm ngay từ khoảnh khắc cô bước vào căn phòng ấy.

Chiếc chìa khóa đã nằm trong tay cô, nhưng nó lại là chiếc chìa khóa mở ra sự ràng buộc của chính cô.

Cô đưa tay lên cổ, vuốt ve nơi mà cô đã tưởng tượng chiếc vòng cổ thép không gỉ nằm im lìm.

Cô đã nhìn thấy bí mật đen tối của anh. Và điều tồi tệ nhất là, cô muốn trở thành một phần của nó.

Từ tò mò đến kích thích cấm kỵ, con đường này chỉ cách một cánh cửa. Và Mộc Trà biết, cô sẽ sớm gõ cửa lại, không phải để lén lút, mà để tự nguyện dâng hiến bản thân. Cô đã sẵn sàng cho bài học đầu tiên của "Chủ nhân" mình.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×