cấm phòng giam cầm

Chương 5: Sự Tương Phản: Căn Phòng và Thế Giới 🗝️


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Cuộc sống của Mộc Trà và Bách An sau “Buổi học đầu tiên” đã bị chia thành hai nửa đối lập, hoàn toàn tách biệt.

Nửa thứ nhất: Thế giới ban ngày.

Trong ánh sáng ban ngày, họ vẫn là anh em nuôi hoàn hảo. Bách An điềm tĩnh, lịch sự, vẫn hỏi han cô bằng giọng điệu lạnh lùng, chuẩn mực của một người anh. Anh vẫn nhắc cô về việc học, vẫn đưa cô đi ăn tối ở ngoài khi cần thiết.

Không ai, ngay cả Bố mẹ nuôi vẫn đang vắng nhà, có thể nghi ngờ điều gì. Họ là bức tranh tĩnh vật hoàn hảo, không một vết xước.

“Anh nghĩ em nên tập trung hơn vào bài luận về Lịch sử Cổ đại,” Bách An nói trong bữa sáng, tay lật trang báo. “Sử dụng ngôn ngữ học thuật hơn, Mộc Trà.”

“Vâng, anh,” Mộc Trà đáp, giọng cô trong trẻo và tôn trọng. Cô cúi đầu, nhưng bên trong, cô đang nghĩ về chiếc vòng cổ thép không gỉ. Cô đang tập trung vào sự sắp đặt của anh.

“Anh có thể giúp em tìm tài liệu không?”

“Không cần đâu, cảm ơn anh,” Mộc Trà mỉm cười.

Cô từ chối vì cô biết anh sẽ không giúp cô tìm tài liệu lịch sử, mà là tài liệu về Sự Thống Trị và Phục Tùng trên internet, thứ mà cô đã bắt đầu lén lút tìm hiểu từ tối qua. Cô muốn tự mình nghiên cứu, tự mình hiểu về thế giới mà anh đã mở ra cho cô.

Sự tương phản này tạo ra một loại kịch tính ngầm đầy kích thích. Mộc Trà bắt đầu giỏi diễn xuất. Cô phải giữ cho đôi mắt mình không bộc lộ sự phấn khích khi Bách An chạm vào cô (ví dụ như khi đưa cô ly nước) hay khi anh đưa ra những mệnh lệnh ẩn ý (ví dụ như việc bắt cô phải tự giác dọn dẹp phòng anh mà không cần nhắc).

Mỗi lời nói bình thường của Bách An trong bữa ăn đều được Mộc Trà giải mã thành một mệnh lệnh ngầm của “Chủ nhân”.

Nửa thứ hai: Căn phòng cấm và bóng đêm.

Khi cánh cửa phòng cấm đóng lại, thế giới cũ sụp đổ.

Bách An không cần nói nhiều. Mộc Trà bước vào, tự động quỳ xuống dưới chân hắn, hoặc đứng thẳng, hai tay chắp sau lưng, chờ đợi chỉ thị.

“Chào Chủ nhân.”

Mỗi đêm, đó là nghi thức khởi đầu. Bách An sẽ ngồi trên chiếc ghế da đen, và Mộc Trà sẽ trải qua một “buổi học” mới.

Buổi học không chỉ là thể xác, mà chủ yếu là tâm lý.

Bài học về Sự Lệ Thuộc (Chủ nhật): Bách An bắt cô mô tả chi tiết những cảm xúc cô có khi bị trói bằng dây lụa, khi bịt mắt, và khi nghe thấy tiếng khóa còng tay. Hắn muốn cô thừa nhận sự thỏa mãn và sự buông bỏ quyền kiểm soát.

Bài học về Sự Thành Thật Tuyệt Đối (Thứ Hai): Mộc Trà phải kể hết những suy nghĩ đen tối, những điều cấm kỵ cô đã tưởng tượng về anh, không được che giấu bất cứ điều gì.

“Nói cho anh nghe, cô bé ngoan,” Bách An hỏi trong một buổi học. Hắn dùng chiếc roi da, không đánh, mà chỉ vuốt nhẹ lên đùi cô. “Em đã từng mơ ước bị anh trói lại chưa?”

Mộc Trà nuốt nước bọt. Cô biết cô phải thành thật.

“Vâng, Chủ nhân. Em… em đã từng mơ thấy anh dùng chiếc roi này. Em muốn thử cảm giác đó.”

“Tốt. Sự thành thật sẽ được khen thưởng.”

Mộc Trà nhận ra cô đang thay đổi nhanh chóng. Cô không còn là cô bé ngây thơ, tò mò nữa. Cô đã trở thành một kẻ nghiện sự kiểm soát của Bách An. Sự cấm đoán của anh đã tạo ra một lỗ hổng trong tâm hồn cô, và giờ đây, anh đang lấp đầy nó bằng những ràng buộc kim loại và những lời thì thầm chiếm hữu.

Điều đáng sợ nhất là, cô không hề có ý định chạy trốn.

Sáng thứ Ba. Mộc Trà thức dậy, nhìn vào gương. Cô thấy vẻ mặt mình bình thường, nhưng đôi mắt cô lại ánh lên một sự rực lửa khác lạ, một sự mãn nguyện bí mật mà chỉ có cô và anh trai cô biết.

Cô rời khỏi phòng, đi ngang qua cửa phòng Bách An. Cửa phòng vẫn đóng kín. Nhưng lần này, cô không tò mò nữa. Cô biết mọi thứ đang diễn ra bên trong.

Mộc Trà xuống nhà. Bách An đã ngồi ở bàn ăn, cầm trên tay một chiếc khóa nhỏ mạ đồng. Nó là chiếc khóa của chiếc vòng cổ thép không gỉ.

Mộc Trà dừng lại. Anh đang đặt nó ở một vị trí dễ thấy trên bàn, như một sự nhắc nhở.

“Mộc Trà,” Bách An gọi. “Ngồi xuống.”

Anh không nhìn cô, vẫn nhìn vào chiếc khóa.

“Em có nhớ chiếc khóa nhỏ này không?”

“Vâng, Chủ nhân.”

Bách An không hề giật mình khi cô dùng danh xưng đó. Hắn biết cô đã chấp nhận vai trò mới.

“Chiếc khóa này tượng trưng cho sự ràng buộc và quyền sở hữu. Anh giữ nó, nghĩa là em phải hoàn toàn phụ thuộc vào anh, ngay cả khi chúng ta ở ngoài căn phòng cấm.”

Hắn ngước lên, ánh mắt sắc như dao.

“Hôm nay anh phải đi họp hội đồng, có thể về trễ. Anh có một mệnh lệnh cho em.”

“Vâng, Chủ nhân.”

Bách An đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve gáy cô.

“Anh muốn em ở nhà một mình. Không điện thoại, không internet, không TV. Em chỉ được đọc sách chuyên ngành và đợi anh. Nếu anh về và em không tuân lệnh, em sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc.”

Đây là một sự kiểm soát hoàn toàn, một sự giam giữ tinh thần ngay giữa ban ngày.

Mộc Trà cảm thấy cơ thể cô căng cứng vì sự giam cầm đột ngột này, nhưng lại có một sự phục tùng dâng lên mãnh liệt.

“Em hiểu. Em sẽ làm theo lời Chủ nhân.”

“Tốt. Bây giờ, đi chuẩn bị bữa sáng cho anh.”

Mộc Trà cúi đầu, quay đi. Khi cô quay lưng lại, Bách An nắm lấy chiếc khóa nhỏ, siết chặt trong lòng bàn tay. Hắn biết sự kiểm soát thể xác chỉ là bề nổi. Kiểm soát tâm trí mới là chiến thắng thực sự.

Mộc Trà đã hoàn toàn bị mắc kẹt. Cô đã trở nên lệ thuộc vào sự kiểm soát và sự cấm kỵ của hắn, đến mức sự tự do dường như đã trở nên vô vị. Cô không muốn chạy trốn. Cô muốn sự kiểm soát này siết chặt cô hơn nữa.

Cô đã hoàn toàn thuộc về căn phòng cấm.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×