Sợi dây nịt da trói cổ tay Mộc Trà vào chốt cửa phía sau. Cảm giác da thuộc lạnh lẽo siết nhẹ cổ tay cô, không hề đau đớn, nhưng lại tạo ra một sự bất lực hoàn toàn. Cô bị kẹt giữa sự sợ hãi bản năng và một sự khao khát mới lạ, không thể gọi tên.
Bách An đứng trước mặt cô. Hắn đã trút bỏ vẻ ngoài lịch thiệp của một luật sư. Ánh mắt hổ phách của hắn giờ đây rực cháy bởi sự chiếm hữu và quyền lực.
“Bài học đầu tiên, cô bé ngoan,” Bách An nói, giọng hắn trầm thấp, vang vọng trong không gian kín. “Là bài học về sự thành thật. Nói cho Chủ nhân nghe, em muốn gì khi bước vào căn phòng này?”
Mộc Trà ngước nhìn hắn. Khuôn mặt Bách An gần đến mức cô có thể đếm được từng sợi lông mày.
“Em… em tò mò,” cô lắp bắp.
Bách An lắc đầu nhẹ, kéo một lọn tóc mai của cô ra sau tai. Cái chạm của hắn không hề dịu dàng, mà đầy sự áp đặt.
“Tò mò chỉ là khởi đầu, Mộc Trà. Anh không chấp nhận sự dối trá ở đây. Sự thành thật là luật lệ tối thượng. Nói thật đi. Em muốn thử những thứ em thấy, đúng không?”
Khuôn mặt Mộc Trà nóng bừng. Cô biết không thể che giấu được điều gì. Sự kích thích từ tối qua vẫn còn dư âm mạnh mẽ.
“Vâng, Chủ nhân,” cô lí nhí. “Em muốn thử.”
“Tốt. Sự thành thật sẽ được khen thưởng.”
Bách An lùi lại, nhìn cô từ đầu đến chân. Cái nhìn của hắn mang theo sự đánh giá, sự sở hữu, khiến Mộc Trà cảm thấy như mình bị lột trần. Hắn bước về phía bức tường trưng bày, nơi những công cụ bằng da và kim loại lấp lánh.
“Em đã thấy những thứ này. Em chọn thứ em muốn thử đầu tiên.”
Mộc Trà gần như không thể đưa ra lựa chọn. Tâm trí cô quá hỗn loạn.
“Em… em không biết, Chủ nhân.”
“Anh là Chủ nhân của em. Anh sẽ chọn cho em,” Bách An nói, giọng hắn mang đầy sự thỏa mãn quyền lực.
Hắn với tay lấy một sợi dây thừng bện bằng lụa đen từ móc treo. Sợi dây trơn mượt, nhưng sức nặng của nó đủ để khiến Mộc Trà rùng mình.
“Chúng ta sẽ không vội vàng. Chúng ta bắt đầu bằng sự ràng buộc tinh tế nhất. Lụa đen,” Bách An nói, cầm sợi dây, từ tốn bước về phía cô. “Nó mềm mại, nhưng lại mang đến sự kiềm hãm triệt để.”
Hắn giải phóng tay cô khỏi sợi dây nịt da, ném nó sang một bên. Mộc Trà xoa xoa cổ tay, cảm giác tự do vừa thoáng qua đã bị thay thế bởi sự căng thẳng tột độ.
Bách An dùng sợi dây lụa, trói hai cổ tay cô lại lần nữa, nhưng theo một kiểu phức tạp hơn, tạo thành một nút thắt hoa mỹ, rồi treo chúng lên chiếc móc gắn trên tường, cao hơn đầu cô một chút.
Mộc Trà phải nhón chân, cơ thể cô căng lên. Đây là tư thế hoàn toàn lộ liễu và bất lực. Cô không thể che giấu được bất cứ điều gì, và cô hoàn toàn phụ thuộc vào Bách An.
“Sự trói buộc này,” Bách An thì thầm, ngón tay hắn miết lên sợi lụa trên da cô. “Không phải để làm em đau, mà là để em học cách buông bỏ sự kiểm soát của bản thân. Em phải hoàn toàn tin tưởng vào anh.”
“Vâng, Chủ nhân,” Mộc Trà lí nhí, cô cảm thấy cơ thể mình đang nóng lên một cách bất thường.
Bách An lùi lại, bước đến chiếc ghế da đen ở trung tâm phòng. Hắn ngồi xuống, ung dung như một vị vua trên ngai vàng, nhìn cô đầy thưởng thức.
“Mộc Trà,” hắn gọi tên cô, một cách đầy trịnh trọng. “Lần này, em sẽ nói cho anh nghe về quy tắc số một: Em phải thừa nhận sự sở hữu. Hãy nói cho anh nghe. Em là gì của anh?”
Cô hít một hơi sâu, cố gắng giữ giọng không run rẩy.
“Em là cô bé ngoan của Chủ nhân.”
“Không đủ,” Bách An lạnh lùng lắc đầu. “Đó là danh xưng. Anh muốn sự thừa nhận. Nào, nói lớn lên. Anh là ai của em, và em thuộc về ai?”
Nước mắt Mộc Trà bắt đầu lăn dài. Đây là sự bẽ bàng, sự phục tùng hoàn toàn. Cô phải phá vỡ mọi quy tắc đạo đức, mọi giới hạn tình cảm đã được thiết lập.
“Anh… Anh là Chủ nhân. Em… em là nô lệ của Chủ nhân. Em thuộc về Chủ nhân, hoàn toàn,” cô nói, nước mắt thấm đẫm má, nhưng trong giọng cô, ẩn chứa một sự thỏa mãn kỳ lạ.
Bách An đứng dậy, chậm rãi bước đến. Hắn đưa ngón tay cái, nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt trên má cô.
“Giỏi lắm. Nước mắt của sự phục tùng. Anh thích nó.”
Hắn cúi xuống, đặt một nụ hôn lên trán cô, không phải nụ hôn của tình yêu, mà là dấu ấn của sự sở hữu.
“Em là người anh đã chờ đợi. Là người duy nhất được bước vào căn phòng này. Và anh sẽ không bao giờ để em rời đi.”
Hắn quay lại, mở tủ, lấy ra một chiếc khăn bịt mắt bằng lụa đen, mềm mại.
“Bây giờ, bài học thứ ba: Cảm nhận bằng các giác quan khác.”
Hắn bịt mắt Mộc Trà lại. Thế giới xung quanh cô lập tức chìm vào bóng tối tuyệt đối. Mọi giác quan khác của cô đều trở nên sắc nét hơn. Cô nghe thấy tiếng hơi thở của anh, tiếng quần áo anh sột soạt, và cảm nhận được sự hiện diện áp đảo của hắn.
“Nói cho anh nghe,” giọng Bách An vang lên, gần gũi nhưng không thể xác định vị trí. “Em ngửi thấy gì?”
“Mùi da thuộc, gỗ đàn hương… và anh.”
“Tốt. Bây giờ, chạm.”
Mộc Trà cảm thấy bàn tay Bách An chạm vào vai cô. Hắn vuốt nhẹ, rồi trượt xuống cánh tay cô. Cái chạm này chậm rãi, có chủ đích, mang theo sự khám phá hơn là ham muốn. Mộc Trà thở dốc.
Hắn dừng lại ở cổ tay cô, nhẹ nhàng tháo sợi dây lụa ra. Mộc Trà cảm thấy tay cô buông thõng.
“Anh sẽ trói em lại lần nữa,” Bách An thì thầm. “Bằng thứ em đã thấy trong hộp nhung.”
Cô cảm thấy một thứ gì đó lạnh lẽo, nặng nề chạm vào cổ tay mình. Kim loại.
Sau đó, cô nghe thấy tiếng "cạch" khóa lại, dứt khoát và lạnh lùng. Anh đã dùng còng tay kim loại, siết chúng vào tay cô, rồi móc lên một vị trí khác cao hơn, khiến cơ thể cô phải cong lên một cách quyến rũ và bất lực.
“Đừng sợ hãi. Đó là dấu ấn,” Bách An thì thầm, giọng hắn đã trở nên khàn đặc. “Dấu ấn rằng em là của anh. Chỉ riêng anh.”
Hắn nhẹ nhàng tháo khăn bịt mắt. Ánh sáng mờ ảo lại quay trở lại. Mộc Trà nhìn xuống. Cổ tay cô bị khóa chặt bằng còng thép không gỉ, phản chiếu ánh sáng mờ. Sự đau đớn không có, nhưng sự giam cầm là hoàn toàn.
“Buổi học hôm nay kết thúc tại đây,” Bách An nói, giọng hắn đã trở lại sự điềm tĩnh, nhưng ánh mắt hắn vẫn hừng hực. “Em đã rất ngoan. Kể từ ngày mai, chúng ta sẽ bắt đầu cuộc sống mới. Cuộc sống mà em là cô bé ngoan, và anh là Chủ nhân. Trong căn phòng này, và ngoài căn phòng này.”
Hắn mở khóa còng, giải phóng cô. Cổ tay cô có hai vết hằn đỏ tròn.
“Đi tắm đi. Và chuẩn bị bữa tối cho Chủ nhân. Anh thích món súp bí đỏ.”
Mộc Trà cúi đầu, một hành động phục tùng tự nhiên.
“Vâng, Chủ nhân.”
Mộc Trà bước ra khỏi căn phòng, không hề có ý định lén lút hay sợ hãi nữa. Cô đã cảm nhận được một loại khoái cảm tội lỗi và sự thỏa mãn khi được Bách An kiểm soát. Vết hằn đỏ trên cổ tay cô không phải là sự xấu hổ, mà là dấu ấn sở hữu ngọt ngào nhất.
Cô đã bắt đầu nghiện. Nghiện mùi da thuộc, nghiện sự kiểm soát của hắn, và nghiện cảm giác được gọi là "cô bé ngoan."