Sau nụ hôn đêm đó, Hạ An không thể ngủ yên. Mỗi lần nhắm mắt, cô lại thấy ánh mắt Minh Khang, nụ cười nửa miệng đầy khiêu khích, và cảm giác môi anh trên môi cô. Cô tự nhủ phải giữ khoảng cách, nhưng trái tim cô không nghe lời. Minh Khang, ngược lại, dường như không hề muốn giữ ranh giới. Anh vẫn xuất hiện trong căn bếp mỗi đêm, với những cử chỉ vừa vô tình vừa cố ý, khiến Hạ An không thể ngừng nghĩ về anh.
Một tối, khi Hạ An đang làm việc khuya trên laptop, Minh Khang bước vào, mang theo một cốc cà phê. “Cho em này,” anh nói, đặt cốc xuống bàn, tay anh lướt nhẹ qua tay cô. Cái chạm ấy lại khiến cô rùng mình, như một thói quen không thể bỏ. “Cảm ơn,” cô đáp, cố giữ giọng bình tĩnh, nhưng ánh mắt cô vô thức lướt qua anh. Anh mặc áo thun bó sát, để lộ thân hình rắn rỏi, và cô nhận ra mình đang nhìn lâu hơn cần thiết.
“Em nhìn gì thế?” Minh Khang hỏi, giọng đùa cợt, nhưng anh bước gần hơn, ngồi xuống cạnh cô trên sofa. Khoảng cách giữa họ gần đến mức cô có thể ngửi thấy mùi nước hoa nhè nhẹ trên người anh. “Không có gì,” cô lảng tránh, nhưng anh không để cô thoát dễ dàng. Anh nghiêng người, tay chống lên sofa, gần như bao lấy cô. “Hạ An, em đang trốn anh à?” anh hỏi, giọng trầm, ánh mắt như muốn nuốt chửng cô.
Cô không trả lời, chỉ cảm thấy hơi thở mình trở nên nặng nề. Minh Khang mỉm cười, tay anh lướt lên vai cô, kéo nhẹ dây áo mỏng của cô xuống một chút. “Đừng làm vậy,” cô nói, nhưng giọng cô không có sức thuyết phục. Anh dừng lại, nhưng ánh mắt anh vẫn khóa chặt vào cô, như thể đang chờ đợi một tín hiệu. “Nói anh dừng lại, hoặc anh sẽ không dừng,” anh thì thầm, tay anh lướt xuống eo cô, siết chặt.
Hạ An không nói gì. Cô biết mình nên đẩy anh ra, nhưng cơ thể cô lại phản bội lý trí. Cô nghiêng người, môi cô chạm vào môi anh, và lần này nụ hôn còn mãnh liệt hơn đêm trước. Tay anh luồn qua áo cô, chạm vào làn da nóng rực, kéo cô sát vào người anh. Họ ngã xuống sofa, hơi thở hòa quyện, quần áo dần xộc xệch. Minh Khang thì thầm vào tai cô, “Em biết không, anh đã muốn làm điều này từ lần đầu thấy em.” Hạ An không đáp, chỉ để mặc bản thân chìm vào anh, quên đi mọi lo lắng.
Nhưng khoảnh khắc ấy bị gián đoạn bởi một tin nhắn từ Linh. “Hạ An, Tuấn đang hỏi thăm cậu đấy. Hắn ta muốn gặp lại.” Hạ An cứng người, như bị dội một gáo nước lạnh. Tuấn – người từng phản bội cô, giờ lại xuất hiện. Minh Khang nhận ra sự thay đổi trong cô, buông cô ra, ánh mắt anh tối lại. “Có chuyện gì sao?” anh hỏi, giọng trầm. Hạ An lắc đầu, nhưng trong lòng cô, một cơn bão đang nổi lên. Cô không biết rằng Minh Khang cũng đang giấu một bí mật liên quan đến Tuấn, một bí mật có thể thay đổi tất cả.