Hạ An không thể tập trung vào công việc cả ngày hôm sau. Tin nhắn của Linh về Tuấn khiến cô bồn chồn, như mở lại một vết sẹo chưa lành. Cô tự hỏi tại sao Tuấn lại muốn gặp cô, sau tất cả những gì hắn đã làm. Nhưng điều khiến cô rối loạn hơn cả là Minh Khang – người đàn ông đang dần chiếm lấy tâm trí cô. Nụ hôn đêm qua, những cái chạm đầy ý đồ, và ánh mắt anh như thiêu đốt khiến cô không thể ngừng nghĩ về anh.
Đêm đó, Minh Khang trở về muộn hơn thường lệ. Anh bước vào căn hộ, áo sơ mi ướt sũng vì mưa, dính chặt vào cơ thể, phô diễn từng đường nét mạnh mẽ. Hạ An đang ngồi trên sofa, cố đọc sách để xua tan suy nghĩ về Tuấn, nhưng khi thấy anh, cô không thể rời mắt. “Mưa lớn thế mà anh không mang ô à?” cô hỏi, cố giữ giọng bình thường. Minh Khang cười nhẹ, cởi áo khoác, để lộ cánh tay rắn chắc. “Thích cảm giác mưa,” anh đáp, ánh mắt lướt qua cô, dừng lại ở chiếc áo ngủ mỏng manh cô đang mặc.
Anh bước đến gần, ngồi xuống cạnh cô, gần hơn mức cần thiết. “Em có chuyện gì không ổn à?” anh hỏi, nhận ra vẻ mặt căng thẳng của cô. Hạ An lắc đầu, nhưng ánh mắt cô đã bán đứng cô. Minh Khang không hỏi thêm, chỉ nghiêng người, tay anh lướt qua tóc cô, vuốt nhẹ. “Nói anh nghe, Hạ An,” anh thì thầm, giọng trầm, đầy mê hoặc. Cô không trả lời, chỉ cảm thấy hơi thở anh gần kề, nóng rực.
Không kìm được, Minh Khang kéo cô vào lòng, môi anh tìm đến môi cô, hôn sâu và mãnh liệt. Tay anh luồn qua áo cô, chạm vào làn da mềm mại, siết chặt như muốn giữ cô mãi mãi. Hạ An đáp lại, tay cô bám vào vai anh, cảm nhận sức mạnh dưới từng cơ bắp. Họ ngã xuống sofa, hơi thở dồn dập, quần áo dần rơi lộn xộn. “Em làm anh điên rồi,” Minh Khang thì thầm, môi anh lướt xuống cổ cô, để lại những dấu hôn mờ. Hạ An rên khẽ, cơ thể cô như tan chảy dưới từng cái chạm của anh.
Nhưng khi anh định kéo áo cô xuống nữa, cô bất ngờ đẩy anh ra. “Đợi đã,” cô nói, giọng run, ánh mắt hoảng loạn. Minh Khang dừng lại, thở nặng nhọc, nhìn cô đầy thắc mắc. “Là vì hắn ta, đúng không?” anh hỏi, giọng trầm, như thể đã biết điều gì. Hạ An sững sờ. “Hắn ta? Anh biết gì về Tuấn?” cô hỏi, tim đập mạnh. Minh Khang im lặng, ánh mắt anh tối lại, như đang giấu một bí mật lớn. “Anh biết hắn từng làm tổn thương em,” anh nói, giọng lạnh đi. “Và anh không muốn em lại đau vì hắn.”
Hạ An không hiểu tại sao Minh Khang lại biết về Tuấn, nhưng cô không dám hỏi thêm. Cô đứng dậy, chỉnh lại áo, cố lấy lại bình tĩnh. Minh Khang nhìn cô, ánh mắt vừa đau đớn vừa khao khát. “Hạ An, anh không muốn ép em. Nhưng anh cũng không muốn mất em,” anh nói, rồi rời khỏi phòng, để lại cô với hàng loạt câu hỏi. Đêm đó, ánh trăng vẫn sáng, nhưng trong lòng Hạ An, một cơn bão đang hình thành.