Hạ An không ngủ được cả đêm. Lời nói của Minh Khang về Tuấn khiến cô bối rối. Làm sao anh biết về Tuấn? Và tại sao giọng anh lại mang theo sự đau đớn khi nhắc đến hắn? Cô muốn hỏi, nhưng mỗi lần đối diện Minh Khang, cô lại bị cuốn vào ánh mắt anh, vào những khoảnh khắc khiến cô quên đi mọi nghi ngờ. Nhưng đêm nay, cô quyết định phải đối mặt.
Minh Khang trở về khi đồng hồ điểm ba giờ sáng. Anh bước vào, áo sơ mi mở vài cúc, tóc rối bời, nhưng ánh mắt vẫn sắc bén như dao. Hạ An đang đứng trong bếp, cố ý chờ anh. “Chúng ta cần nói chuyện,” cô nói, giọng kiên định. Minh Khang dừng lại, nhìn cô, rồi gật đầu. “Được thôi,” anh đáp, bước đến gần, nhưng lần này anh giữ khoảng cách, như thể sợ mình lại mất kiểm soát.
“Anh biết gì về Tuấn?” cô hỏi thẳng. Minh Khang im lặng, ánh mắt anh lướt qua cửa sổ, nơi ánh trăng đang chiếu sáng. “Hắn từng là bạn anh,” anh cuối cùng cũng lên tiếng, giọng trầm. “Nhưng sau những gì hắn làm với em, anh đã cắt đứt liên lạc.” Hạ An sững sờ. “Bạn? Anh quen Tuấn từ khi nào?” cô hỏi, cảm giác như đất dưới chân mình đang sụp đổ. Minh Khang quay lại nhìn cô, ánh mắt anh đầy phức tạp. “Từ lâu, trước khi em biết hắn. Nhưng anh không biết em là bạn gái hắn cho đến khi gặp em ở đây.”
Hạ An cảm thấy tim mình thắt lại. Cô không biết nên tin hay không, nhưng ánh mắt Minh Khang không giống đang nói dối. “Vậy tại sao anh không nói sớm?” cô hỏi, giọng run. Minh Khang bước đến gần, tay anh chạm vào vai cô, nhẹ nhàng nhưng đầy quyết tâm. “Vì anh sợ em sẽ đẩy anh ra,” anh nói, giọng khàn. “Và anh không muốn mất em, Hạ An.”
Không gian lại trở nên căng thẳng. Minh Khang kéo cô vào lòng, môi anh tìm đến môi cô, hôn sâu và mãnh liệt, như muốn xóa tan mọi nghi ngờ. Tay anh luồn qua áo cô, chạm vào làn da nóng rực, siết chặt như muốn giữ cô mãi mãi. Hạ An đáp lại, nhưng trong lòng cô vẫn còn một khoảng trống. Cô đẩy anh ra, thở hổn hển. “Anh phải nói hết sự thật,” cô nói, ánh mắt kiên định. Minh Khang gật đầu, nhưng ánh mắt anh cho thấy anh vẫn đang giấu điều gì đó.
Đêm đó, họ không đi xa hơn, nhưng không khí giữa họ đã thay đổi. Hạ An biết cô không thể kháng cự Minh Khang mãi, nhưng bí mật về Tuấn khiến cô do dự. Minh Khang, trong khi đó, đứng bên cửa sổ, nhìn ánh trăng, lòng nặng trĩu. Anh biết sự thật về Tuấn không chỉ đơn giản là một người bạn cũ, mà còn là một bí mật có thể phá hủy mọi thứ giữa anh và Hạ An.