Hạ An đứng trước gương trong phòng tắm, hơi nước bốc lên mờ mịt. Cô vừa tắm xong, tóc ướt dính vào vai, chiếc áo ngủ mỏng manh ôm lấy cơ thể. Lời nói của Minh Khang về Tuấn vẫn vang vọng trong đầu cô, như một vết dao cứa vào trái tim. Anh ta biết Tuấn, từng là bạn, nhưng tại sao anh không nói sớm? Và điều gì khiến ánh mắt anh tối lại mỗi khi nhắc đến tên gã phản bội ấy? Hạ An muốn tin Minh Khang, nhưng trực giác mách bảo cô rằng anh đang che giấu một điều gì đó lớn hơn.
Cô bước ra khỏi phòng tắm, ánh trăng từ cửa sổ phòng khách chiếu sáng căn hộ. Minh Khang đang ngồi trên sofa, laptop trên đùi, ánh sáng màn hình hắt lên gương mặt góc cạnh của anh. Anh ngẩng lên, nhìn cô, và ánh mắt ấy lại khiến Hạ An cảm thấy tim mình lạc nhịp. “Em ổn không?” anh hỏi, giọng trầm, nhưng mang theo sự quan tâm chân thành. Hạ An gật đầu, nhưng cô không thể giấu được sự căng thẳng. “Anh vẫn chưa nói hết sự thật, đúng không?” cô hỏi, giọng nhỏ nhưng kiên định.
Minh Khang khép laptop lại, đứng dậy, bước đến gần cô. Anh cao hơn cô cả một cái đầu, và khi đứng gần, cô cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể anh, mùi nước hoa nam tính hòa quyện với hương cà phê. “Hạ An, anh không muốn em bị tổn thương thêm,” anh nói, tay anh chạm nhẹ vào vai cô, ngón tay lướt qua dây áo ngủ, khiến cô rùng mình. “Nhưng anh biết Tuấn thế nào?” cô nhấn mạnh, cố giữ vững lý trí trước sự gần gũi của anh.
Anh im lặng một lúc, rồi kéo cô ngồi xuống sofa, gần đến mức đầu gối họ chạm nhau. “Tuấn và anh từng làm việc cùng nhau, một dự án thiết kế lớn. Hắn ta không chỉ phản bội em, mà còn phản bội cả anh,” Minh Khang nói, giọng trầm, ánh mắt anh như đang nhìn vào quá khứ. “Hắn lấy cắp ý tưởng của anh, khiến anh mất hợp đồng lớn nhất trong sự nghiệp.” Hạ An sững sờ, không ngờ Tuấn lại liên quan đến Minh Khang sâu sắc đến vậy. “Vậy tại sao anh vẫn ở đây, sống chung với tôi?” cô hỏi, giọng run.
Minh Khang mỉm cười, nhưng là một nụ cười đau đớn. “Vì anh muốn quên đi quá khứ. Nhưng khi gặp em, anh biết mình không thể.” Anh nghiêng người, tay anh luồn qua tóc cô, kéo cô gần hơn. “Hạ An, em làm anh mất kiểm soát,” anh thì thầm, môi anh lướt qua trán cô, rồi xuống má, chậm rãi và đầy ý đồ. Hạ An không đẩy anh ra, dù cô biết mình nên làm thế. Nụ hôn của anh đến như một cơn bão, mãnh liệt và chiếm hữu, khiến cô tan chảy. Tay anh siết chặt eo cô, kéo cô sát vào người, áo ngủ của cô bị kéo lệch, để lộ làn da trắng ngần dưới ánh trăng.
Họ ngã xuống sofa, hơi thở hòa quyện, quần áo dần xộc xệch. Minh Khang lướt môi xuống cổ cô, để lại những dấu hôn nóng bỏng, tay anh khám phá từng đường nét trên cơ thể cô. “Nói anh dừng lại, nếu không anh sẽ không dừng,” anh thì thầm, giọng khàn, đầy khao khát. Hạ An không nói gì, chỉ bám chặt vào vai anh, để mặc bản thân chìm vào anh. Nhưng khi tay anh lướt xuống đùi cô, một tiếng chuông điện thoại vang lên, phá tan khoảnh khắc. Là Linh. “Hạ An, Tuấn vừa đến công ty cậu, hỏi thăm cậu đấy!” Hạ An cứng người, đẩy Minh Khang ra, ánh mắt hoảng loạn. Minh Khang thở nặng nhọc, nhìn cô, ánh mắt đầy phức tạp. “Hắn ta sẽ không để em yên,” anh nói, giọng lạnh, nhưng tay anh vẫn nắm chặt tay cô, như không muốn buông.
Hạ An đứng dậy, chỉnh lại áo, cố lấy lại bình tĩnh. Cô biết Tuấn đang quay lại để khuấy đảo cuộc sống của cô, nhưng điều cô không ngờ là Minh Khang dường như cũng bị cuốn vào lằn ranh ấy. Ánh trăng ngoài cửa sổ vẫn sáng, nhưng trong lòng Hạ An, một cơn bão mới đang hình thành, và cô không biết mình có thể chống lại bao lâu.