căn phòng không khóa

Chương 2: Hiện trường đóng băng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Căn hộ Sunlight Tower tầng 12 nằm lặng lẽ trong màn sương lạnh cuối đông. Khi Bảo bước ra khỏi thang máy, hành lang trắng tinh, ánh đèn vàng rọi xuống sàn bóng loáng, khiến từng bước chân vang lên âm thanh rõ ràng đến rợn người. Phía trước, cánh cửa số 1203 bị phong tỏa bởi băng cảnh sát, dải băng đỏ căng ngang, nhấp nháy dòng chữ: “Hiện trường án mạng – Cấm vào”.

Bảo nheo mắt nhìn xung quanh. Một vài nhân viên bảo vệ đứng gác, ánh mắt dò xét từng người ra vào. Cô cúi đầu, bước nhẹ như sợ làm vỡ sự tĩnh lặng kỳ quái của tầng 12. Cảm giác lạnh buốt từ sàn nhà len vào từng ngón chân, nhưng nỗi tò mò lại thúc giục cô tiến lên gần hơn.

“Xin lỗi, cô là ai?” – một giọng trầm vang lên từ phía cánh cửa.

Bảo giơ máy ghi âm, nở nụ cười chần chừ: “Tôi… là phóng viên. Chỉ muốn ghi nhận sự kiện cho báo.”

Người bảo vệ gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn nghi ngại. Cô thầm nghĩ, mình cần nhanh chóng thu thập thông tin trước khi cảnh sát khóa chặt mọi thứ.

Căn hộ 1203 nằm trong góc, một mặt nhìn ra hồ, cửa sổ lớn phủ rèm nâu. Bên ngoài tĩnh lặng, nhưng bên trong, mọi thứ đã thay đổi. Người chết, theo báo cáo sơ bộ, là doanh nhân trẻ tuổi, tên Lâm Huy. Một nhân vật nổi bật trong giới đầu tư startup Hà Nội.

Bảo đứng trước cửa, nhìn dải băng cảnh sát căng ngang, cảm giác áp lực đè nặng. Cô khẽ rút điện thoại, chụp ảnh hành lang, số nhà, chi tiết nhỏ như vết sơn trầy trên tường. Cô biết rằng những chi tiết mà người khác bỏ qua lại chính là manh mối quý giá nhất.

Một tiếng gọi từ trong phòng cảnh sát khiến Bảo giật mình. Một điều tra viên, khoảng ngoài 40 tuổi, dáng vẻ nghiêm nghị, bước ra:

“Bên trong hiện trường, cô không được vào. Đây là khu vực bị phong tỏa.”

Bảo gật đầu: “Tôi chỉ muốn quan sát từ bên ngoài.”

Điều tra viên cau mày, nhưng cuối cùng cũng không cản. Bảo rút sổ ghi chú, bắt đầu quan sát kỹ hơn.

Căn hộ khóa từ bên trong. Điều đó có nghĩa gì? Ai đó có thể đã can thiệp từ xa nhờ hệ thống nhà thông minh, nhưng hiện tại, với mọi người bên ngoài, cửa vẫn đóng kín, như một lời thách thức. Cô tự hỏi, hung thủ đã rời khỏi căn hộ bằng cách nào, và tại sao không để lại dấu vết?

Bảo cúi xuống quan sát sàn nhà. Một mảnh giấy nhỏ, gần mép thảm, gần như vô hình, bị bỏ sót. Cô nhặt lên, ánh mắt lóe lên niềm hứng thú: đó là một mảnh ghi chú, chỉ vài từ, mờ nhạt nhưng đủ khiến tim cô đập nhanh:

"Không để ai thấy. 23h đêm."

Ai đã viết? Và liệu đó có phải là manh mối hay chỉ là chiêu đánh lạc hướng? Cô thầm nghĩ: “Đây chắc chắn không phải một vụ án bình thường.”

Bên ngoài, cảnh sát vẫn kiểm soát nghiêm ngặt. Họ phỏng vấn cư dân quanh khu vực, ghi chép từng lời khai. Bảo đứng xa, quan sát. Mỗi cư dân, từ người già đến thanh niên, đều có nét mặt căng thẳng, ánh mắt đầy lo lắng. Nhưng cũng có vài người che giấu điều gì đó. Cô nhận ra ngay sự khác thường này.

Nhưng chi tiết quan trọng nhất lại nằm ở cửa sổ lớn. Rèm cửa khép hờ, ánh sáng vàng từ bên trong chiếu ra hành lang. Ly rượu còn nguyên trên bàn. Không vết bầm, không dấu vân tay lạ… dường như mọi thứ hoàn hảo. Quá hoàn hảo. Một chi tiết nhỏ nữa khiến Bảo băn khoăn: vết xước nhẹ ở mép cửa, gần ổ khóa, không phải dấu vân tay của nạn nhân, nhưng cũng không hẳn là của cảnh sát.

Cô lùi lại, ghi chú nhanh mọi chi tiết: hành lang, cửa, rèm, ly rượu, vết xước. Mỗi thứ có thể là manh mối quan trọng để giải thích cách hung thủ thoát ra ngoài.

Một cơn gió lạnh thốc vào hành lang, làm Bảo rùng mình. Cô thầm nghĩ về số lạ nhắn tin, về căn hộ khóa từ bên trong, về mảnh giấy với vài chữ mờ nhạt. Mọi thứ như nối lại thành một mạch truyện phức tạp mà cô phải giải.

“Có ai theo dõi tôi không?” – cô tự hỏi, nhìn xung quanh, nhưng tầng 12 vẫn yên tĩnh đến kinh ngạc.

Cô bật máy ảnh, chụp toàn bộ hành lang, cửa, và những dấu vết nhỏ. Những bức ảnh này, cô biết, sẽ là manh mối đầu tiên để phân tích hành vi hung thủ.

Đêm buông xuống, ánh sáng vàng trong căn hộ vẫn chiếu ra hành lang, nhưng bên trong, sự tĩnh lặng dường như đang giấu một bí mật. Một bí mật về một vụ án phức tạp, nơi công nghệ, lòng tham, và cảm xúc con người đan xen.

Bảo nắm tay chiếc sổ ghi chú, thở nhẹ. Cô biết rằng mình vừa bước vào một trò chơi nguy hiểm, nơi mà bất cứ sai sót nào cũng có thể trả giá bằng mạng sống. Nhưng lòng tò mò đã thắng nỗi sợ.

Và như thế, trước căn hộ khóa từ bên trong, giữa hành lang lạnh lẽo và ánh sáng vàng lẻ loi, Bảo bắt đầu cuộc điều tra của mình — một hành trình vừa thú vị vừa nguy hiểm, dẫn đến những sự thật chưa ai dám hé lộ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×