Bên ngoài căn hộ 1203, trời bắt đầu tối dần. Ánh đèn hành lang phản chiếu lên sàn bóng loáng, khiến bóng người đi lại trở nên dài và méo mó. Bảo đứng nép sát tường, nhìn một người phụ nữ cao ráo bước ra từ cổng thang máy. Người này mặc áo khoác dày, tay ôm túi xách, dáng vẻ căng thẳng nhưng vẫn gắng gượng bình tĩnh.
“Chào chị, tôi là Bảo, phóng viên báo mạng. Tôi muốn tìm hiểu về vụ án…” Cô hắng giọng, cố kiểm soát sự run rẩy trong giọng nói.
Người phụ nữ quay lại, đôi mắt đỏ hoe, nhìn Bảo. “Tôi… tôi là vợ anh ấy. Tôi không muốn bất cứ ai biết chuyện gì. Hãy để cảnh sát làm việc.” Giọng cô trầm buồn nhưng cứng cỏi.
Bảo nhích gần hơn, giọng thuyết phục: “Chị chỉ cần trả lời vài câu hỏi, giúp làm rõ sự thật. Mọi chuyện sẽ được giữ kín.”
Người phụ nữ nhìn quanh, dường như cân nhắc. Cuối cùng, cô gật đầu: “Được… nhưng nhanh thôi. Tôi sợ cảnh sát sẽ hiểu lầm.”
Họ tìm một góc khuất trong hành lang, nơi ánh sáng vừa đủ để Bảo nhìn rõ khuôn mặt người phụ nữ. Cô ta kể lại buổi tối hôm đó, rằng chồng về nhà như mọi ngày, không có biểu hiện gì khác thường. Sau đó, người phụ nữ nhận được cuộc gọi từ đồng nghiệp chồng thông báo về dự án mới, và mọi thứ kết thúc trong một cơn kinh hoàng khi cảnh sát tới báo tin.
Bảo lắng nghe, ghi chú từng lời, nhưng lòng không yên. Có vài chi tiết mâu thuẫn nhỏ:
Người vợ nói chồng về nhà lúc 18h, nhưng hàng xóm nhìn thấy một bóng người rời khỏi căn hộ gần 19h.
Người vợ khẳng định không có khách đến, nhưng bảo vệ thang máy lại ghi nhận một lượt quẹt thẻ từ khác vào giờ đó.
Cô khẽ nhíu mày, băn khoăn: liệu đó là sự nhầm lẫn, hay cố tình che giấu?
Bảo nhẹ nhàng hỏi tiếp: “Chị có biết ai có mâu thuẫn với anh ấy gần đây không? Dự án hay chuyện cá nhân?”
Người phụ nữ lúng túng một chút, rồi thở dài: “Anh ấy… có vài đối tác kinh doanh, nhưng tôi không rõ chi tiết. Tôi nghe có người không bằng lòng về việc chia lợi nhuận, nhưng… tôi không nghĩ ai lại làm chuyện này.” Giọng cô run rẩy.
Bảo ghi chú, lòng dâng lên một cảm giác mơ hồ: động cơ có thể liên quan đến tiền bạc, nhưng cũng không loại trừ tình cảm. Một chi tiết nhỏ khác lóe lên trong trí nhớ: người vợ nói chồng “không bao giờ giấu chị chuyện gì”, nhưng một vài email được Bảo tìm thấy trước đó lại hé lộ thông tin mập mờ về mối quan hệ với một phụ nữ khác.
Người phụ nữ nhìn Bảo, giọng tha thiết: “Xin cô, đừng khai thác chuyện riêng tư nếu không cần thiết. Tôi chỉ muốn biết sự thật, nhưng… sự thật đó có thể đau lòng.”
Bảo khẽ gật, nhưng trong đầu cô, mọi chi tiết nhỏ đều quan trọng. Một vụ án không chỉ đơn thuần là một cái chết; nó là chuỗi những lời nói dối, cảm xúc, và hành vi bị che giấu.
Đột nhiên, Bảo nhớ tới mảnh giấy nhỏ mà cô tìm thấy trước đó: “Không để ai thấy. 23h đêm.” Cô khẽ nhíu mày, liên kết với lời khai của người vợ và thông tin thang máy. Nếu hung thủ biết chính xác giờ giấc, và hành lang bị camera vô hiệu hóa, có lẽ đó không phải một vụ giết người ngẫu nhiên. Hung thủ rõ ràng là người trong tòa nhà, có kiến thức về công nghệ và lịch trình nạn nhân.
“Chị có thể cho tôi xem căn hộ, chỉ là quan sát thôi?” – Bảo hỏi.
Người vợ lắc đầu: “Không, không ai được vào. Cảnh sát đang điều tra, tôi không muốn mọi chuyện rối tung.”
Bảo hiểu, nhưng đôi mắt vẫn dán vào cánh cửa khóa từ bên trong. Cô cảm giác, căn hộ ấy đang giấu một bí mật mà người thân nạn nhân cũng không biết hết.
Trước khi rời đi, Bảo hỏi một câu cuối cùng: “Chị có nhớ điều gì lạ, dù nhỏ, hôm xảy ra án mạng không?”
Người phụ nữ lặng đi, rồi lắc đầu. “Không… chỉ thấy mọi thứ bình thường. Tôi thậm chí còn không nghe thấy gì lạ…” Giọng nói như tan vào không khí lạnh lẽo của hành lang.
Nhưng Bảo biết, trong những câu từ ngắn ngủi và lời lắc đầu đó, luôn có khoảng trống, là nơi những manh mối thật sự ẩn giấu. Một vết trầy trên cửa, một ly rượu còn nguyên, một đoạn ghi chú mờ nhạt… tất cả đang chờ cô nối lại.
Cô rút điện thoại, chụp lại cảnh người vợ vừa rời đi. Những hình ảnh này sẽ là tư liệu quan trọng khi phân tích mâu thuẫn lời khai. Và trong lòng Bảo, một cảm giác vừa hồi hộp vừa phấn khích: vụ án này sẽ không đơn giản. Ai đó trong tòa nhà, ai đó quen thuộc, đang nấp sau lớp vỏ bình thường, và chỉ chờ cơ hội để tiếp tục… hoặc bị lộ.
Khi bước xuống thang máy, Bảo nheo mắt nhìn quanh. Tầng 12 vẫn yên tĩnh, ánh đèn vàng tỏa khắp hành lang. Nhưng trong đầu cô, mọi thứ vừa mới bắt đầu. Mỗi lời nói, mỗi chi tiết nhỏ, đều là mảnh ghép để cô phá bức màn bí ẩn của “Căn Phòng Không Khóa”.