Sáng hôm sau, Hà Nội vẫn chìm trong sương mù lạnh, những con đường còn ẩm ướt sau cơn mưa đêm. Bảo rời căn hộ nhỏ của mình, tay cầm máy ảnh, sổ ghi chú và laptop. Cô quyết định bắt đầu từ hồ sơ của nạn nhân — doanh nhân trẻ Lâm Huy, người vừa bị sát hại trong căn hộ khóa từ bên trong.
Trước hết, cô tìm đến công ty nơi Lâm Huy làm CEO. Tòa nhà hiện đại, kính sáng bóng, bên ngoài dòng xe tấp nập. Nhân viên lễ tân nhìn cô với ánh mắt tò mò khi cô hỏi thăm về “công việc nghiên cứu tư liệu”. Bảo không thể nói rõ rằng mình đang điều tra một vụ án mạng, vì như vậy cô sẽ bị từ chối ngay lập tức.
Cô bước vào văn phòng của bộ phận nhân sự, nơi một cô gái trẻ ngồi trước màn hình máy tính. “Chào cô, tôi muốn tìm hiểu về Lâm Huy, anh ấy làm việc ở đây bao lâu rồi?”
Cô gái khẽ cau mày, trả lời: “Anh Huy… khá nổi tiếng trong giới startup. Anh ấy sáng lập công ty này được khoảng năm năm, từng nhiều lần thắng giải dự án đầu tư. Gần đây có một dự án lớn đang triển khai, nhưng anh ấy thường giữ bí mật về tài chính.”
Bảo ghi chú cẩn thận: dự án lớn, bí mật tài chính, có thể là động cơ liên quan đến vụ án.
Sau đó, cô tìm đến một quán cà phê gần văn phòng Huy, nơi thường xuất hiện những người trong giới startup. Cô ngồi lại, quan sát mọi người qua cửa kính. Một vài đối tác cũ của Huy vừa uống cà phê vừa trao đổi điện thoại, ánh mắt thoáng căng thẳng khi nhắc đến tên Huy. Bảo khẽ nhấc máy, ghi âm lại âm thanh xung quanh, lắng nghe từng câu chữ lọt tai.
Một người đàn ông trung niên ngồi bàn kế bên, thấy cô ghi chép liền nghiêng lại: “Cô là phóng viên hả? Nếu cô đang tìm hiểu về Huy, hãy cẩn thận. Có những người không muốn ai động đến chuyện này đâu.” Giọng ông vừa cảnh báo vừa đầy ẩn ý.
Bảo gật đầu, lòng vừa hồi hộp vừa phấn khích. Mọi thứ càng khiến cô tin rằng dự án Huy đang triển khai chính là mắt xích quan trọng của vụ án.
Cô mở laptop, tìm kiếm thông tin công khai về Lâm Huy trên mạng xã hội và các trang tin tức. Một bức ảnh cũ thu hút cô: Lâm Huy chụp cùng một phụ nữ lạ trong bữa tiệc sinh nhật công ty. Không ai biết người phụ nữ này là ai, nhưng ánh mắt họ trao nhau, nụ cười vừa thân mật vừa đầy bí ẩn.
Bảo ghi chú, tự nhủ: “Có thể tình cảm, cũng có thể là mâu thuẫn cá nhân, hoặc cả hai…”
Không dừng lại ở đó, cô tìm đến một vài đồng nghiệp cũ của Huy. Một nhân viên cũ tiết lộ: Huy từng có xích mích với một đối tác kinh doanh, liên quan đến việc chia lợi nhuận dự án. Lợi nhuận lớn, nhưng bất đồng về cách phân chia. Người đồng nghiệp cũ này nói với Bảo: “Nếu không khéo, những mối quan hệ tưởng thân thiết cũng có thể trở thành thù địch.”
Bảo chợt nhận ra rằng mọi chi tiết về Huy đều liên kết chặt chẽ: dự án bí mật, mối quan hệ tình cảm mơ hồ, xung đột lợi ích kinh doanh. Hung thủ có thể chính là người nằm trong vòng kết nối này.
Khi đi qua một con phố nhỏ, Bảo tình cờ nhìn thấy một bảng thông báo của công ty: họ vừa khai trương dự án bất động sản mới. Cô nhấc điện thoại chụp lại, lòng ghi nhớ rằng dự án này có thể là động cơ tài chính, nhưng không loại trừ yếu tố tình cảm xen lẫn.
Trở về căn hộ, Bảo mở sổ ghi chú, kết hợp dữ liệu từ mạng xã hội, email, và lời kể nhân chứng. Cô viết:
Động cơ tiềm năng: tiền bạc (dự án phi pháp, lợi nhuận lớn)
Động cơ tiềm năng: tình cảm (người phụ nữ lạ trong bức ảnh)
Thời gian: có thể liên quan đến giờ trong mảnh giấy “23h đêm”
Địa điểm: căn hộ khóa từ bên trong, camera hành lang vô hiệu hóa
Một chi tiết nữa khiến Bảo chú ý: ly rượu trên bàn, vết xước nhẹ ở mép cửa. Hung thủ đã rất cẩn thận, nhưng không hoàn hảo. Cô nhấn mạnh trong sổ: “Chi tiết nhỏ nhất cũng có thể là chìa khóa phá án.”
Bảo thở dài, cảm giác vừa hồi hộp vừa mệt mỏi. Mọi thứ mới chỉ là những manh mối ban đầu, nhưng từ những mảnh ghép này, cô đã có thể bắt đầu dựng lên bức tranh sơ bộ: hung thủ là người quen, có kiến thức về lịch trình, về công nghệ, và có thể cả về tình cảm.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, trời vẫn lạnh, nhưng ánh sáng ngày mới bắt đầu len vào căn phòng. Bảo biết rằng mình phải nhanh chóng nối các mảnh ghép: dự án bí mật, mối quan hệ tình cảm, hành lang tòa nhà, và căn hộ khóa từ bên trong. Mỗi chi tiết nhỏ đều quan trọng, bởi chỉ một sai sót cũng có thể khiến hung thủ thoát tội, hoặc nguy hiểm trực tiếp đến bản thân cô.
Cô nhấn máy ảnh, chụp lại hồ sơ, email, bức ảnh cũ, và sổ ghi chú. Mọi thứ được cô sắp xếp cẩn thận, chuẩn bị cho bước tiếp theo: theo dõi camera hành lang, phỏng vấn cư dân, và lục thông tin nhà thông minh.
Bảo thở sâu, tay run nhẹ vì cảm giác vừa hưng phấn vừa hồi hộp. Một vụ án tưởng chừng chỉ là cái chết đơn giản trong căn hộ khóa từ bên trong, hóa ra là cả một trò chơi phức tạp: tiền bạc, tình cảm, công nghệ… và những con người giấu mặt.
Cô tự nhủ: “Bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ theo dấu từng manh mối, và không bỏ qua bất cứ chi tiết nhỏ nào. Hung thủ có thể ở ngay bên cạnh, nhưng sự thật sẽ phải lộ diện.”
Và như thế, hành trình phá án của Bảo tiếp tục, với một quyết tâm sắt đá, bắt đầu từ việc khám phá quá khứ nạn nhân — một bước đi quan trọng để mở ra bức màn bí ẩn của “Căn Phòng Không Khóa”.