Trời vẫn lạnh, sương mù nhẹ phủ trên những con phố Hà Nội, khi Bảo quay trở lại chung cư Sunlight Tower. Hành lang tầng 12 tĩnh lặng đến mức cô cảm nhận rõ từng bước chân vang dội trên sàn bóng loáng. Cô cúi xuống kiểm tra lại các hình ảnh mình đã chụp từ hôm trước: cửa căn hộ 1203, ly rượu trên bàn, vết xước nhỏ ở mép cửa… nhưng quan trọng nhất vẫn là camera hành lang.
Trong tay Bảo là một chiếc laptop nhỏ, kết nối với người bạn làm IT, một chuyên gia về hệ thống giám sát và nhà thông minh. Cô mở email, nhấp vào file mà bạn cô gửi — đoạn video camera hành lang từ 17h đến 20h tối hôm xảy ra án mạng.
Bảo căng mắt theo dõi từng khung hình. Mọi thứ diễn ra bình thường, trừ một khoảng khắc nhỏ: 18h57 phút, camera bỗng nhiên trống rỗng, chỉ vài giây đen kịt, rồi khung hình lại bình thường.
“Chỉ vài giây thôi, nhưng đủ để ai đó thoát khỏi hiện trường mà không bị phát hiện,” Bảo thầm nghĩ, ánh mắt lóe lên niềm hứng thú pha lẫn hồi hộp.
Cô tua đi tua lại đoạn video, từng giây trôi qua như dài hơn bình thường. Dấu hiệu bất thường: không có lỗi kỹ thuật, không có mất điện, chỉ có một khoảng trống nhỏ, đúng lúc mà hung thủ có thể ra vào căn hộ.
Bảo nhắn tin cho bạn IT:
"Có cách nào kiểm tra xem camera có bị vô hiệu hoá từ xa không?"
Chỉ vài phút sau, câu trả lời đến:
"Camera này kết nối trực tiếp với hệ thống nhà thông minh. Nếu ai đó có quyền truy cập, có thể tắt camera trong vòng vài giây mà không để lại dấu vết."
Bảo nhíu mày. Vậy là hung thủ không chỉ nắm rõ lịch trình của nạn nhân, mà còn có kiến thức về công nghệ nhà thông minh — đủ để can thiệp camera, cửa khóa, và có thể cả hệ thống chiếu sáng trong căn hộ.
Cô nhớ lại vết xước nhỏ trên mép cửa, ly rượu còn nguyên, mảnh giấy mờ “23h đêm”. Tất cả như những mảnh ghép, từ nhỏ đến lớn, tạo nên một bức tranh phức tạp: hung thủ chuẩn bị kỹ lưỡng, nhưng vẫn để lại dấu vết nhỏ, như đang thách thức ai đó phát hiện.
Bảo đưa laptop vào góc khuất, mở lại file log mà bạn IT gửi kèm. Mỗi lần camera bị vô hiệu hóa đều có một tín hiệu truy cập từ smartphone. IP từ đâu? Cô nhấn xem chi tiết, nhưng chỉ thấy dòng ký hiệu mã hóa, không rõ danh tính. Tuy nhiên, cô biết: ai đó trong tòa nhà, hoặc ai đó quen thuộc với hệ thống, mới có khả năng thực hiện thao tác này.
Một suy đoán lóe lên trong đầu cô: hung thủ có thể là cư dân, hoặc có quyền truy cập nhà thông minh qua mạng nội bộ. Cô ghi chú: “Hung thủ nắm rõ hệ thống AI – khả năng cao là người thân cận nạn nhân hoặc cư dân tòa nhà.”
Bảo đứng dậy, nhìn quanh hành lang. Không một bóng người. Nhưng trong đầu cô, mọi khả năng đều hiện ra: ai đó đã nhìn cô, theo dõi từng bước đi, hoặc đang chờ cô bỏ qua chi tiết nào đó. Cô nhắc nhở bản thân: “Phải tập trung. Chi tiết nhỏ nhất cũng có thể mở ra bí mật.”
Cô mở sổ ghi chú, tóm tắt những phát hiện mới:
Camera hành lang bị vô hiệu hóa 3 giây vào 18h57.
Tín hiệu truy cập xuất phát từ smartphone có quyền điều khiển hệ thống.
Cửa căn hộ khóa từ bên trong nhưng có thể can thiệp từ xa.
Hung thủ có kiến thức công nghệ, nắm lịch trình nạn nhân.
Mọi thứ dường như chỉ là manh mối nhỏ, nhưng trong vụ án kiểu “căn phòng không khóa”, những chi tiết này có giá trị quan trọng không tưởng.
Bảo quyết định sẽ cần thêm chứng cứ: phỏng vấn cư dân, lục lại log nhà thông minh, và quan sát mọi người xung quanh. Cô tự nhủ: hung thủ có thể đang ẩn mình, nhưng công nghệ và con người đều để lại dấu vết, chỉ cần kiên nhẫn theo dõi.
Cô nhắn tin cho bạn IT:
"Hẹn tối nay tới căn hộ, kiểm tra toàn bộ log nhà thông minh. Cẩn thận, có thể ai đó theo dõi."
Tin nhắn gửi đi, Bảo cảm nhận tim mình đập nhanh hơn. Ánh sáng hành lang vàng vọt, phản chiếu lên sàn, tạo ra những bóng dài uốn lượn theo từng bước chân. Cô biết rằng hung thủ vẫn còn đó, ở đâu đó trong tòa nhà, và chỉ một sai lầm nhỏ cũng có thể khiến mọi kế hoạch đổ bể… hoặc khiến chính cô gặp nguy hiểm.
Nhưng một phần khác trong cô, cảm giác tò mò xen lẫn hứng thú, thúc giục cô tiến lên. Mỗi bước đi là một mảnh ghép, mỗi khung hình camera là một câu hỏi, và mỗi chi tiết nhỏ đều là chìa khóa mở ra bí mật của “Căn Phòng Không Khóa”.
Bảo hít một hơi thật sâu, nhìn lên căn hộ 1203 từ hành lang, và thầm nhủ: “Ngày mai, tôi sẽ biết thêm. Và hung thủ sẽ không còn ẩn mình lâu nữa.”