Đêm Hà Nội lạnh buốt, nhưng trong căn phòng nhỏ của Bảo, không khí căng thẳng lại nóng lên từng giây. Cô đặt laptop xuống bàn, mở sổ ghi chú, nhắc lại mọi phát hiện: camera hành lang bị vô hiệu hóa đúng lúc hung thủ ra vào, cửa căn hộ khóa từ bên trong nhưng vẫn bị can thiệp từ xa, và mảnh giấy mờ “23h đêm”… Tất cả đều chỉ ra một người quen hệ thống, và một kịch bản đã được tính toán kỹ lưỡng.
Bảo nhắn tin cho người bạn IT, nhắc lịch hẹn: tối nay sẽ đến căn hộ kiểm tra log nhà thông minh.
Khoảng 19h, cô bước vào căn hộ 1203 cùng bạn IT. Không khí bên trong tĩnh lặng đến mức thở ra cũng vang vọng. Ly rượu trên bàn vẫn còn, rèm cửa khép hờ, ánh sáng vàng từ đèn trần tạo những mảng sáng mờ trên sàn. Căn hộ khóa từ bên trong, nhưng sự tĩnh lặng khiến Bảo cảm giác như căn phòng đang… chờ đợi cô.
Bạn IT kết nối laptop vào hệ thống trung tâm của căn hộ. Màn hình hiện lên các dữ liệu log: lịch sử mở cửa, tín hiệu camera, các thiết bị điện tử trong nhà. Bảo chăm chú theo dõi từng dòng số liệu.
“Đây là đoạn camera bị vô hiệu hóa hôm đó,” bạn IT nói. “Xem kỹ dòng truy cập này. Có dấu hiệu từ một thiết bị khác, không phải của nạn nhân.”
Bảo nhíu mày. Trên màn hình, một chuỗi ký hiệu phức tạp hiện lên, theo từng giây:
18:57:12 – camera hành lang vô hiệu hóa
18:57:14 – cửa khóa từ bên trong bị can thiệp
18:57:15 – hệ thống chiếu sáng điều chỉnh ánh sáng
“Chỉ trong vài giây,” Bảo thầm nghĩ, “hung thủ đã làm tất cả: vô hiệu hóa camera, mở cửa từ xa, chỉnh ánh sáng… rồi thoát ra ngoài.”
Bạn IT phân tích: “Đây là hệ thống AI nhà thông minh. Ai đó chỉ cần có quyền truy cập, có thể thao tác mọi thứ mà không để lại dấu vết. Thiết bị này có thể được điều khiển qua smartphone, và chỉ người quen hệ thống mới làm được.”
Bảo nhìn kỹ từng dòng log. Một cái tên thiết bị xuất hiện: “SmartPad_1203_Alias_01”. Cô ghi chú. “Hung thủ biết rõ mọi ngóc ngách của căn hộ này. Không phải ngẫu nhiên mà mọi thứ diễn ra hoàn hảo.”
Cô tự hỏi: hung thủ là cư dân cùng tòa nhà, hay một người từng tiếp xúc trực tiếp với nạn nhân, nắm rõ hệ thống AI? Mọi manh mối đều chỉ ra rằng đây không phải vụ giết người bột phát, mà là âm mưu được tính toán kỹ càng.
Bảo nhấc máy ảnh, chụp lại màn hình log. Cô biết rằng những hình ảnh này sẽ giúp cô phân tích, đối chiếu với các dữ liệu khác: thời gian mảnh giấy, giờ xuất hiện camera, lịch trình của nạn nhân.
Cô nhắn tin cho bạn IT: “Có cách nào xác định thiết bị điều khiển từ xa thuộc ai không?”
Sau vài phút, câu trả lời đến: “Cần kiểm tra lịch sử đăng nhập mạng nội bộ. Nếu hung thủ sử dụng VPN hoặc mật khẩu lạ, sẽ có vết tích.”
Bảo ghi chú: bước tiếp theo là lục mạng nội bộ, kiểm tra từng thiết bị, từng lần đăng nhập. Cô biết, hung thủ có thể đang theo dõi, nhưng cũng để lại dấu vết, dù rất nhỏ. Và chỉ cần cô phát hiện, mọi bí mật sẽ được phơi bày.
Khi rời khỏi căn hộ, Bảo đứng trước cửa số 1203, nhìn lên tầng cao. Ánh sáng vàng chiếu ra hành lang, những chi tiết nhỏ nhấp nháy trong mắt cô: vết xước cửa, ly rượu, mảnh giấy mờ… tất cả đang kể một câu chuyện. Một câu chuyện về hung thủ không chỉ giỏi công nghệ, mà còn tính toán từng bước đi để “ẩn thân”.
Trên đường về, Bảo mở lại sổ ghi chú, viết nhanh:
Camera vô hiệu hóa 3 giây, cửa can thiệp từ xa, ánh sáng điều chỉnh
Thiết bị điều khiển: SmartPad_1203_Alias_01
Hung thủ quen hệ thống AI
Thời gian manh mối: 23h đêm (mảnh giấy)
Cô thở dài. Mỗi chi tiết nhỏ đều quan trọng, và bức màn bí ẩn dần hé mở. Hung thủ có thể đang nấp ngay bên cạnh, nhưng cô đã có những bằng chứng đầu tiên để lần theo dấu vết.
Bảo biết rằng, bước tiếp theo là kiểm tra lịch sử đăng nhập mạng nội bộ, phỏng vấn cư dân xung quanh, và đối chiếu với các manh mối về dự án và tình cảm của nạn nhân. Mọi thứ đều liên quan chặt chẽ: công nghệ, con người, và động cơ thầm kín.
Cô nhắm mắt một lúc, hít sâu, rồi mở mắt ra. Một quyết tâm sắt đá nổi lên: hung thủ không thể ẩn mình mãi. Mọi chi tiết nhỏ, từ camera đến mảnh giấy, sẽ là chìa khóa để phá án. Và Bảo, với sự tò mò và quyết tâm, sẽ đi đến cùng sự thật của “Căn Phòng Không Khóa”.