Sáng sớm, Hà Nội vẫn chìm trong sương mù mùa đông. Bảo đi lại trên hành lang tầng 12, máy ghi âm và sổ ghi chú trong tay, chuẩn bị bắt đầu công việc quan trọng: phỏng vấn cư dân xung quanh căn hộ 1203. Cô biết rằng hung thủ có thể là một trong số họ, và chỉ cần một câu trả lời sơ hở, một chi tiết nhỏ bị bỏ sót, mọi sự thật sẽ dần hé lộ.
Người đầu tiên là bà Lan, sống ngay tầng 12, căn hộ đối diện 1203. Bà khoảng ngoài 60, tóc bạc, ánh mắt tinh anh nhưng hơi dò xét khi Bảo bắt đầu hỏi:
“Chị có thấy gì bất thường tối hôm đó không, bà Lan?”
Bà Lan cau mày, nhớ lại: “Ừm… tôi nghe thấy tiếng bước chân lạ khoảng 19h, nhưng nghĩ là ai đó đi thăm bạn. Tôi không để ý nhiều, trời tối mà.”
Bảo ghi âm, nhưng lưu ý: theo lời bà Lan, thời điểm bước chân lạ trùng với khoảng trống camera 18h57. Một mâu thuẫn nhỏ xuất hiện: nếu bà nghe thấy 19h, liệu hung thủ có thoát ra ngoài sau khi can thiệp camera?
Người tiếp theo là anh Nam, nhân viên văn phòng trẻ, sống tầng 11, ngay dưới 1203. Anh chàng có vẻ lo lắng, tay cầm điện thoại không rời:
“Tôi… tôi không thấy gì lạ. Tôi về sớm, chừng 18h30. Không có ai lên tầng 12 lúc đó đâu.”
Bảo nhíu mày. Lời khai này mâu thuẫn với bà Lan. Cô viết ghi chú: “Cần đối chiếu thời gian thực tế với log thang máy và camera.”
Tiếp theo, Bảo phỏng vấn cô gái trẻ sống cùng tầng 12, căn hộ sát bên 1203. Cô gái ngập ngừng:
“Tối đó tôi nghe thấy tiếng chuông cửa… nhưng tôi nghĩ là hàng xóm sang mượn gì đó. Tôi không mở cửa. Lúc sau, thấy cảnh sát phong tỏa…”
Một manh mối nữa. Chuông cửa, ai đó đến, nhưng cư dân không mở. Bảo gật đầu, cảm giác hứng thú: hung thủ rất có thể đã tính toán chi tiết này, không gây chú ý, đồng thời camera bị vô hiệu hóa đúng lúc.
Cô nhắc lại các câu hỏi, lắng nghe từng lời, ghi âm và đối chiếu. Mọi chi tiết nhỏ đều được chú ý: giờ về nhà, âm thanh nghe thấy, thói quen sinh hoạt.
Trong khi đó, Bảo phát hiện một chi tiết quan trọng: log thang máy. Ai quẹt thẻ lên tầng 12 lúc 18h57? Có một lượt quẹt thẻ lạ, không trùng với danh sách cư dân đã phỏng vấn. Chi tiết này khiến cô nhận ra hung thủ có thể đã ra vào tòa nhà mà không ai hay biết, hoặc giả mạo thẻ từ.
Cô viết ngay vào sổ: “Hung thủ trong tòa nhà. Biết lịch trình nạn nhân. Sử dụng công nghệ để che giấu dấu vết.”
Bảo quyết định sẽ đối chiếu log thang máy, camera, và lời khai cư dân. Ai nói đúng, ai nói dối, ai bỏ sót chi tiết? Mỗi manh mối nhỏ là một mắt xích quan trọng.
Khi phỏng vấn xong cư dân, Bảo đứng trên hành lang nhìn xuống sảnh. Ánh sáng vàng chiếu ra từ các căn hộ, nhưng trong đầu cô, những câu trả lời đang nối lại thành một bức tranh phức tạp: hung thủ là người quen hệ thống AI, hiểu rõ lịch trình nạn nhân, và khả năng cao là cư dân sống trong tòa nhà.
Cô tự nhủ: “Bắt đầu từ đây, mọi thứ sẽ rõ ràng hơn. Chỉ cần tập trung, từng chi tiết sẽ dẫn đến hung thủ.”
Bảo thu dọn sổ ghi chú, nhắn tin cho bạn IT:
"Tối nay kiểm tra log mạng nội bộ, kết hợp camera và thẻ từ. Hung thủ không thể ẩn mình lâu nữa."
Ánh sáng hành lang vàng vọt phản chiếu lên sàn, những bóng dài uốn lượn theo từng bước chân. Bảo biết rằng hung thủ vẫn còn đâu đó trong tòa nhà, nhưng mọi dấu vết, dù nhỏ nhất, đang dần bị hé lộ.
Với quyết tâm và sự tò mò, Bảo chuẩn bị bước tiếp vào bước quan trọng: lục lại log mạng nội bộ và tìm ra kẻ đứng sau mọi thao tác công nghệ, mở ra bước ngoặt trong vụ án “Căn Phòng Không Khóa”.